Chương 7

Trên đường đi Trần Phỉ không nhịn được hỏi: "Làm sao ngươi biết Tiết Cừ xảy ra chuyện?"

Giang Chiếu cau mày, không kịp thời trả lời hắn, cũng là vì lo lắng cho Tiết Cừ, phản ứng qua đi Giang Chiếu mới giải thích: "Đây ngọc bội là năm đó Tiết Cừ đích thân luyện chế, nếu chúng ta ở bên ngoài nếu gặp nguy hiểm, thì ngọc bội của người kia liền sẽ cảnh báo."

Nga, hoá ra là một đôi. Trần Phỉ cũng không biết một chút không thoải mái trong lòng là từ đâu tới, trực giác của hắn nói như vậy là không đúng, tinh tế suy nghĩ một chút, tự cho là mình hiểu rõ: "Ở bên ngoài gặp nguy hiểm, hẳn là nên kịp thời cầu cứu với sư môn sao, nào có đạo lý hướng ra đệ tử môn phái khác thông báo?"

"Chỉ là một chút tâm ý của a huynh thôi." Giang Chiếu vội vàng lên đường, không để ý ngôn ngữ.

Trần Phỉ ê ẩm mà nghĩ: Ngươi thật sự biết tâm ý của a huynh ngươi sao?

Không bao lâu hai người đã chạy tới Minh Nguyệt Cốc, không ngờ Minh Nguyệt Cốc lại đề phòng nghiêm ngặt như vậy, hai người xem như đã là khách quen, thế nhưng cũng bị ngăn lại.

"Hôm nay trong phái chỉ sợ không người có thể chiêu đãi, thỉnh hai vị ngày khác lại đến." Không khí trong Minh Nguyệt Phái xác thật không đúng, đệ tử tới lui sắc vội vàng, bộ mặt lo sợ không yên, bị người ta khách khí mời ra ngoài, hai người cũng chỉ trở về.

Trần Phỉ thấy sắc mặt Giang Chiếu không tốt, biết y lo lắng cho Tiết Cừ, nên dùng phương thức an ủi của bản thân nói: "Trông Minh Nguyệt Phái như vậy , không giống dáng vẻ chỉ là một đại đệ tử xảy ra chuyện."

Giang Chiếu sắc mặt càng kém. Trần Phỉ không phản ứng: "Ta cảm thấy hẳn là chuyện này còn lớn hơn việc Tiết Cừ xảy ra chuyện."

Giang Chiếu kéo kéo da mặt cứng đờ: "Sư huynh nói có lý." Rồi xoay người hướng Thanh Phong Phái bay đi.

Trần Phỉ từ trong ngực móc ra một mảnh giấy, xếp thành hạc, thổi một hơi, hạc giấy liền bay lên trời, Trần Phỉ làm xong cái này mới đuổi theo Giang Chiếu. Cứ việc để Giang Chiếu đi trước một bước, Trần Phỉ cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã đuổi kịp.

Hai người một đường không nói gì bay tới Thanh Phong Phái, chuẩn bị đến chổ Thành Ngọc Nhĩ báo cáo trước một tiếng.

Đi đến một nửa, Trần Phỉ kéo Giang Chiếu lại.

"Sư huynh có chuyện gì?" Giang Chiếu tính tình nhẫn nại hỏi, dáng vẻ đó của Minh Nguyệt Phái rõ ràng là có chuyện lớn xảy ra, không bằng đi hỏi Thành Ngọc Nhĩ, còn có khả năng đạt được tin tức xác thực hơn.

Trong tay Trần Phỉ không biết khi nào đã cầm một con hạc giấy, hắn đem hạc giấy mở ra, bên trên viết một câu, bút mực còn chưa khô hẳn: "Sư huynh không có trở ngại."

"Đây là Nguyễn Di hồi âm nói, bây giờ ngươi có thể yên tâm rồi đó."

Giang Chiếu nhìn mấy chữ kia, sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hương mặt nghiêm trang của Trần Phỉ, số lần hắn nghiêm túc không nhiều lắm, đôi mắt lại nhìn chằm chằm bản thân, phảng phất như nhất cử nhất động của mình đều có thể liên lụy đến tâm thần hắn, làm trong lòng Giang Chiếu sinh ra một ít cảm giác bản thân đối với hắn rất quan trọng.

Có hồi âm của Nguyễn Di, đích xác là có thể yên tâm.

Giang Chiếu cúi đầu, không muốn cho Trần Phỉ nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình: "Nếu Tiết Cừ đã không có việc gì, chúng ta liền nhanh đến chổ sư tôn đi, Minh Nguyệt Phái xảy ra chuyện gì, chỉ sợ sư tôn là người biết rõ ràng nhất."

Tu chân giới nhất thời nhân tâm hoảng sợ, ngắn ngủn ba ngày, đầu tiên là Lai Phượng tôn giả của Thanh Phong Phái thân vẫn, sau là Bích Hải chân nhân của Minh Nguyệt Phái tự bạo, Tu chân giới cùng một lúc tổn thất hai vị tôn giả Đại Thừa kỳ. Nếu là hai vị tự mình tu hành sai lầm thì không sao, mọi người chỉ biết thổn thức cảm thán tu luyện không hề dễ dàng, nhưng Thanh Phong Minh Nguyệt hai phái liên tiếp có động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng tỏ rõ trong đó có ẩn tình khác: Hai vị tôn giả là bị người ta làm hại!

Tôn giả Đại Thừa kỳ đều có thể bị gϊếŧ hại, nhưng phía dưới bọn họ còn có tu sĩ Phân Thần, Nguyên Anh thậm chí là Kim Đan thì sao? Chẳng phải là càng nguy hiểm hơn?

Giang Chiếu vẫn là nên tìm cơ hội tự mình tới thăm Tiết Cừ một chuyến, nhìn thấy Giang Chiếu, Tiết Cừ từ trên giường ngồi dậy.

Nguyễn Di cả kinh tựa hồ muốn hoa dung thất sắc*: "Sư huynh!"

*Hoa dung thất sắc: Dung mạo xinh đẹp như hoa (hoa dung) hoảng hốt, sợ hãi, tái nhợt (thất sắc).

Tiết Cừ một tay chống giường, sắc mặt phiếm lên một tia ửng hồng không bình thường: "Ta không có việc gì..."

Mắt phượng Nguyễn Di trừng lớn, tức giận đến nói không ra lời, Giang Chiếu bất đắc dĩ, muốn tiến lên đem hắn ấn trở lại trên giường lại sợ đυ.ng tới miệng vết thương hắn: "A huynh à ngươi vẫn là nên hảo hảo nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Tiết Cừ liền nói hai tiếng được, lại nằm trở về, đôi mắt rõ ràng vẫn còn nhìn Giang Chiếu.

Nguyễn Di lấy chén nước Tiết Cừ uống qua, xoay người đi ra cửa, Trần Phỉ nhìn sư đệ đã ngồi xuống mép giường, lại nhìn cửa phòng "Phanh" một tiếng đóng lại, suy tư hai cái, cũng đẩy cửa ra ngoài.

Chỉ hai bước, Trần Phỉ liền đuổi kịp Nguyễn Di.

"Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a." Trần Phỉ vẫn còn tâm tình trêu chọc, Nguyễn Di tức giận đến phát cười.

"Huynh cảm thấy sư huynh ta thích sư đệ huynh?"

Trần Phỉ nhướng mày, trời ạ, đây là bí mật sao?

"Huynh có phải còn muốn tác hợp Tiết Cừ với Giang Chiếu?"

Trần Phỉ chỉ cười không nói.

Nguyễn Di hít sâu một hơi: "Trần Phỉ, huynh thật khờ."

Trần Phỉ sinh khí, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm đi, như thế nào còn công kích hắn vậy.

"Nguyễn Di, ngươi không cần ỷ vào ta thích ngươi liền muốn làm gì thì làm."

Nguyễn Di không trả lời câu nói nhược trí này của hắn, mà hỏi lại: "Trần Phỉ, huynh vì sao lại thích ta?"

Trần Phỉ bị hỏi đến sửng sốt, hắn nhất thời nghĩ không ra lý do gì, đơn giản là...

"Thanh mai trúc mã? Thế giao? Ta lớn lên đẹp?"

Trần Phỉ: Đúng, đơn giản là thanh mai trúc mã, hai nhà thế giao, Nguyễn Di đẹp.

"Hai chúng ta nhiều lắm chỉ là bạn thời thơ ấu, nếu thật muốn tính, còn không dài bằng thời gian huynh cùng Giang Chiếu ở bên nhau, đến nỗi cái thế giao kia, hai nhà chúng ta sớm đã liên hôn một trăm năm trước rồi, không cần lại dệt hoa trên gấm*¹, mà nói đến bề ngoài, sư đệ huynh khuôn mặt tuấn tú, phong nhã thiên thành*², so với ta không thể nào kém hơn, huynh hà tất phải chọn ta?"

*¹Dệt hoa trên gấm: Gấm đẹp rồi khỏi cần dệt thêm hoa --> làm chuyện vô bổ.

*²Phong nhã thiên thành: Thanh lịch, tự nhiên.

"Ngươi đây là có ý gì?" Trần Phỉ càng nghe càng không thích hợp, "Ngươi đây là muốn ám chỉ cái gì?"

Nguyễn Di khuôn mặt bình tĩnh: "Trần Phỉ, huynh cũng không phải thích ta, huynh chỉ là muốn tuyển một đạo lữ. Trên con đường tu chân, huynh thiên tư xuất chúng, nhưng cũng không nhất định có được ngàn năm thọ mệnh về sau, ta biết huynh muốn tìm một người đi cùng, nhưng ta cũng không phải phu quân huynh."

Trần Phỉ chỉ muốn tác hợp Tiết Cừ và Giang Chiếu với nhau, Nguyễn Di sao lại hy vọng Trần Phỉ ăn cỏ gần hang, đem bạch nguyệt quang trong lòng sư huynh y hợp lại với hắn.

"Giang Chiếu và huynh cùng chung sư môn, hai người các huynh kết làm đạo lữ, thân càng thêm thân nha, về sau nâng đỡ lẫn nhau, không kém hơn so với ở cùng ta đâu."

Trần Phỉ im lặng không nói.

"Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, từ không thành có này không phải là làm khó người ta sao?"

Nguyễn Di lại gãi đúng chổ ngứa: "Trần Phỉ huynh có dám bảo đảm huynh đối Giang Chiếu không có một chút cảm tình nào ngoài tình cảm sư huynh đệ không?"

Trần Phỉ ngơ ngẩn, hắn vốn định trực tiếp phủ định, nhưng nhìn biểu tình chắc chắn của Nguyễn Di, lại trở nên không xác định.

Di, chẳng lẽ có cái gì trong truyện này mà hắn là đương sự nhưng lại không biết sao, thật là làm người ta không biết phải làm sao.

Nghe Nguyễn Di nói như vậy.

Đó là lần đầu tiên Giang Chiếu nhưỡng ra Túy Thanh Phong, Trần Phỉ được một vò, hưng phấn chạy tới chia sẻ với Nguyễn Di.

Rượu này quả thật là rượu ngon, rõ ràng là cùng đồng bọn tốt chia sẻ, nhưng Nguyễn Di còn không có uống được mấy ngụm, tất cả đều chạy đến trong bụng Trần Phỉ rồi. Trần Phỉ uống một đống lớn, say đến sắp bất tỉnh nhân sự, Nguyễn Di ở một bên tức giận muốn chết, ăn đậu phộng, đem vỏ đậu phộng tất cả đều ném vào người Trần Phỉ.

"Sư đệ ta..." Trần Phỉ cầm bình rượu, lấy vỏ đậu phộng trên người bản thân ra, nói với Nguyễn Di.

"Ngươi không biết sư đệ ta có bao nhiêu tốt đâu... Y bồi ta luyện kiếm, trời mưa còn bung dù cho ta... Nguyễn Di ngươi đừng ném! Ta tức giận đó!"

Nguyễn Di đạp một chân Trần Phỉ.

"Ngươi một chút cũng không ôn nhu, không đuổi kịp một phần vạn của sư đệ ta, ách..."

Nguyễn Di hai mắt trợn trắng, trong lòng nghĩ, vậy mau cút trở về Thanh Phong Phái tìm sư đệ huynh đi.

"Sư đệ ta biết luyện đan, còn biết ủ rượu, y thật là... Cách... Sư đệ tốt nhất..."

Nguyễn Di lại trợn trắng mắt, huynh có mấy cái sư đệ a.

Dưới ánh trăng, Nguyễn Di lại lơ đãng chú ý tới khi Trần Phỉ nói đến Giang Chiếu, ngay cả trong trạng thái say rượu cũng hiện lên thần thái ôn nhu.

Ngày ấy Trần Phỉ lải nhải nói đến hừng đông, Nguyễn Di cũng đã biết Giang Chiếu có bao nhiêu tốt, Trần Phỉ trong lòng có bao nhiêu thích, bao nhiêu hợp tâm ý với sư đệ của hắn, cũng từ những việc nhỏ không đáng kể này của Giang Chiếu, y hoài nghi Giang Chiếu cũng có hảo cảm với Trần Phỉ.

Trên dưới một trăm năm qua, hai người này còn chưa tu thành chính quả, trong đó một người lại nói thích mình, một người khác lại đem người mình yêu đặt sâu trong lòng.

Nếu hai người đều có ý, vì sao không ở cùng nhau, còn tới tra tấn người khác như vậy? Nguyễn Di nghĩ đến ánh mắt Tiết Cừ nhìn Giang Chiếu, trong lòng liền nổi lên một trận đau đớn.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Di (khinh thường): Huynh cảm thấy sư huynh ta thích sư đệ huynh?

Trần Phỉ (đương nhiên): Đúng vậy.

Nguyễn Di (tức giận): Huynh như thế nào lại biết?

Trần Phỉ (không thể hiểu được): Trong văn án của tác giả có ghi a.

Tác giả: Ta còn viết ngươi thích Nguyễn Di đây này...

Còn nữa, ta còn sống, bạo gan đổi mới a.