Chương 6

Tới trước chổ ở của Giang Chiếu, hai người ở ngoài cửa trúc cáo biệt, Trần Phỉ ngẩng đầu liếc mắt vào trong: "Qua ngần ấy năm, nơi này của ngươi vẫn không có một chút thay đổi."

Giang Chiếu cũng quay đầu lại xem, trúc đan vào nhau làm thành rào, còn lại được lấp thành cửa, dùng một chút sức lực của tiểu hài tử cũng có thể đẩy ra, tốt nhất trong viện chỉ có thảo dược, làm như viên cảnh, hướng đông bắc có ghế đá, kiểu dáng thường thường, vật liệu đá cũng thường thường, chẳng qua dùng để nghỉ ngơi là đủ rồi, "Quen rồi, ta cảm thấy như vậy cũng khá tốt."

Trần Phỉ nghĩ, sư đệ đúng thật là kiểu người luyến tiếc cái cũ, Tiết Cừ có cơ hội rất lớn!

"Bình bình đạm đạm mới là thật, rất tốt." Không biết là nói người hay nói nói cảnh, Giang Chiếu nghe xong cũng chỉ cười.

"Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, sư đệ trở về thu thập một chút, chúng ta sáng sớm liền lên đường."

"Được."

Khi thân ảnh Trần Phỉ đi xa, Giang Chiếu vẫn còn đứng ở tại chỗ. Y nhìn phương hướng Trần Phỉ đi tới, lại nhìn tiểu viện đơn giản của bản thân, y cúi đầu suy nghĩ cái gì.

***

Giang Chiếu cùng Tiết Cừ đều sinh ra ở Lộc Thành, chỉ là qua nhiều năm như vậy, sớm đã cảnh còn người mất.

"Lúc ấy ta cùng với Tiết Cừ ở Tiểu Lộc Sơn hái thảo dược, thấy trong bụi cỏ phát ra ánh sáng, đi qua trước mắt liền tối sầm lại, mở mắt đã ở trong bí cảnh."

"Chúng ta ở trong bí cảnh đi rồi lại đi, đi đến một căn nhà gỗ nhỏ, ở bên trong tìm được đan dược cùng đầu gỗ, ra cửa sau liền phát hiện lại trở về Tiểu Lộc Sơn. Hiện tại nghĩ đến vẫn còn cảm thấy đó là một giấc mộng."

"Sau khi trở ra liền gặp kẻ thần bí kia sao?"

Giang Chiếu gật đầu: "Khi đó chúng ta đều cảm thấy ngạc nhiên, không dám ở lại chổ đó, vì thế vội vàng xuống núi, trên đường gặp người nọ, chuyện sau đó sư tôn đều đã nói rồi."

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tới Tiểu Lộc Sơn. Tiểu Lộc Sơn cũng không cao lớn hiểm trở, nhưng cỏ cây lại tươi tốt, ở giữa còn có suối trong vắt, cảnh sắc cũng coi như hợp lòng người.

"Xung quanh Lộc Thành có rất nhiều núi, Tiểu Lộc Sơn là to nhất, người đến ít, đường cũng khó đi, chẳng qua thảo dược lại nhiều, cho nên ta thường cùng Tiết Cừ tới nơi này hái thảo dược."

Chỉ ít ỏi vài câu, Trần Phỉ phỏng đoán khi còn bé ngày tháng của hai người Giang Chiếu và Tiết Cừ này cũng không tốt lắm.

Giang Chiếu nói: "Cũng coi như không chịu quá nhiều thê thảm. Tiết Cừ từ nhỏ đã không có cha mẹ, là nãi nãi nuôi hắn lớn, khi đó nhà ta cùng hắn là hàng xóm, cho nên thường xuyên lui tới, thường xuyên giúp đỡ nhà hắn, sau đó phụ thân ta qua đời, nơi ở của mẫu thân lại không rõ, liền biến thành hắn chiếu cố ta."

Không đợi Trần Phỉ hỏi, Giang Chiếu chỉ vào một chỗ nói: "Hẳn là ở chỗ đó, qua nhiều năm như vậy, nơi này cũng thay đổi rất nhiều." Chuyện đã như vậy, cuối cùng cũng không đề cập nữa.

Lúc trước hai vị chưởng môn Thành Ngọc Nhĩ và Phục Tân Hà đã ở chỗ này tìm qua một phen, có thể nói là mỗi một ngọn cỏ đều bị xốc lên xem qua, nhưng không thu hoạch gì. Hiện giờ bọn họ lại đến tìm, vẫn như cũ cái gì cũng đều không có.

Hai người cũng đoán trước được sẽ công dã tràng, đem đúng tình hình nơi này nói cho Thành Ngọc Nhĩ biết.

Truyền xong tin, Giang Chiếu cúi đầu, thấy mấy cây cỏ nhỏ dưới gốc cây phía trước, cẩn thận nhìn nhìn, cười nói: "Mấy trăm năm qua đi, mấy gốc dược thảo đó vẫn sinh trưởng tốt như vậy, có lẽ cũng chỉ có chúng nó là không thay đổi." Trên mặt rõ ràng có vài phần buồn bã.

Trần Phỉ biết y nhớ tới những năm tháng trước kia, cũng biết rõ ràng những thời gian Giang Chiếu hoài niệm đó không có hắn, chỉ có một kẻ đáng ghét Tiết Cừ.

Trên đời này sao lại có người đáng ghét như Tiết Cừ vậy, cướp đi người hắn thích còn không nói, còn bá chiếm luôn thời thơ ấu của sư đệ hắn. Nhất thời phân không rõ cái nào làm hắn khó chịu hơn.

Trần Phỉ nhìn sườn mặt Giang Chiếu, ôn nhuận như ngọc, đồ nhà quê mới lên Thanh Phong lúc trước sớm đã trở thành nhị đệ tử anh tuấn ôn nhu, trăm năm trước, với người tu chân mà nói chỉ là truyện trong nháy mắt, thời gian trăm năm chỉ cần búng tay một cái là đã qua, mà y lại nhớ mãi không quên mười mấy năm đó, là bởi vì có Tiết Cừ tham dự sao?

Trần Phỉ cảm thấy bản thân đúng là si ngốc mà, trong nháy mắt hắn thế nhưng lại cảm giác buồn bực trong lòng ngực.

Đường trở về vốn nên đẹp đẽ, Trần Phỉ lại đột nhiên muốn đi Lộc Thành.

Trần Phỉ ăn ngay nói thật: "Ta muốn đến địa phương đệ sinh ra nhìn xem." Nghe được lời này, ở nơi không thể thấy mặt Giang Chiếu đỏ đỏ lên, y liềm chế âm thanh của bản thân: "Như vậy à, ta đây liền mang sư huynh đi xem." Sau lưng tâm lại như nổi trống.

Qua nhiều năm như vậy, Lộc Thành đã sớm không phải là nơi Giang Chiếu ở qua lúc trước nữa. Ngay cả hẻm Mai Lý y từng sinh sống, cũng biến thành một mảnh hồ nhân tạo. Biến hóa không thể nói là không lớn, Giang Chiếu nhất thời có chút hoảng hốt.

Một chiếc thuyền lớn tọa lạc trên hồ, là khách điếm nổi tiếng nhất hiện tại ở Lộc Thành.

Trần Phỉ nói: "Chúng ta đi xem một chút?"

Giang Chiếu hiếm khi lại cự tuyệt: "Sự vật hiếm lạ chúng ta thấy được cũng không ít, chỉ là một khách điếm trên hồ mà thôi, không đáng lãng phí thời gian đâu. Ta mang sư huynh đi nơi khác chơi."

Tạm dừng một hồi, Giang Chiếu lại bất đắc dĩ cười cười: "Chỉ là bây giờ ta sợ mình cũng giống như sư huynh, không quen thuộc chổ nào." Y vừa nói vừa đi xa, không hề quay đầu nhìn lại.

Giang Chiếu lúc này mới phát giác ra chút cận hương tình khϊếp*.

*Cận hương tình khϊếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Bước chậm trên phố, Giang Chiếu trước sau không nói một lời, Trần Phỉ cũng liền yên lặng theo y. Hồi lâu Giang Chiếu mới thở dài một hơi, cảm giác chính mình quá mức ra vẻ, vừa định mở miệng hòa hoãn không khí, thì đã nghe Trần Phỉ mở miệng trước: "Cha mẹ ta qua đời vừa vặn khi ta đang bế quan, đệ tử trong môn không dám quấy rầy, chờ đến khi nhìn thấy thư báo, thì đã qua mười hai năm rồi."

Trần Phỉ lại nói: "Sau này ta có về nhà một chuyến, Trần gia đương nhiên vẫn là không thay đổi, nhưng người bên trong ta lại không thân quen. Gặp ta bọn họ đều kêu tiên sư, chỉ có đường đệ năm đó theo ta còn mơ mơ màng màng mà kêu ta một tiếng a ca, chỉ là không bao lâu sau hắn cũng đi rồi."

So với việc nhiều năm sau thăm lại chốn cũ, phát hiện hết thảy đã thay hình đổi dạng, mà nhà còn ở đó, bên trong tất cả đều là người xa lạ, đột nhiên phát hiện bản thân lại biến thành người ngoài, không biết cái nào càng làm người ta khổ sở hơn.

Thấy Giang Chiếu bị dời đi sự chú ý, trên mặt Trần Phỉ mang theo phiền muộn, trong lòng có chút cảm khái.

Hắn nói đúng là sự thật, nhưng cảm tình đều là giả. Khi hắn sinh ra trời hiện dị tượng, đã chú định cùng đạo có duyên, từ rất nhỏ đã bị mang lên Thanh Phong Sơn tu đạo, tình cảm cùng cha mẹ vốn đã không sâu, càng không nói đến một Trần gia rộng lớn kia.

Mười hai năm sau thu được thư nhà không phải là giả, lúc hồi phủ mọi người đều kính sợ cũng không phải là giả, đường đệ rất nhanh đã chết càng không giả, nhưng cảm xúc thương cảm không thể là giả lại chính là giả dối, Thanh Phong Phái Trần Phỉ với Trần gia chỉ là một cái chỗ dựa, tự nhiên cũng sẽ kính ngưỡng, mà Trần Phỉ tu đạo, cũng sẽ không cùng người trong thế tục có nhiều dây dưa.

Không động tâm cũng không có việc gì, mà động tâm, thì ai có thể chịu đựng được người bên cạnh từng người từng người một già đi rồi tử biệt, mà bản thân mình vẫn còn có mấy trăm thậm chí hơn một ngàn năm thọ mệnh, người tu đạo chấp niệm quá sâu mà nhập ma cũng không phải số ít.

Nhưng vì làm sư đệ vui vẻ, chút nói dối này vẫn không ảnh hưởng toàn cục.

Nhìn trên mặt Giang Chiếu còn có chút ảm đạm, Trần Phỉ hắng giọng, chuẩn bị lại nói thêm một chút: "Không bằng ta mang ngươi đi Trần gia nhìn xem, phong cảnh Ứng Châu cũng rất đẹp, nơi đó núi cao lại dốc, thảo dược..." Thảo dược cũng nhiều, ta vừa lúc có thể bồi đệ leo núi ngấm mây.

Nhưng lời còn chưa dứt, ngọc bội Giang Chiếu đã lóe lên. Thành thật mà nói, Trần Phỉ cũng là lần đầu tiên thấy ngọc bội lóe lên như vậy, sáng lên còn chưa tính, nó cố tình còn lập lòe giống như ngôi sao nhỏ, thật sự là ngốc mà. Hắn còn chưa mở miệng phun tào, sắc mặt Giang Chiếu đã biến đổi.

"Tiết Cừ xảy ra chuyện!"

Lại là Tiết Cừ, đúng là âm hồn không tan!