Chương 4

Từ nhỏ bọn họ đã thường xuyên đến Minh Nguyệt Cốc, qua loa ngắm một chút phong cảnh, bốn người liền tìm chổ ngồi xuống uống rượu.

Theo thường lệ Tiết Cừ lấy ra bàn ghế cùng thức ăn, Giang Chiếu cũng lấy ly với rượu, còn Trần Phỉ và Nguyễn Di thì chỉ ngồi đó nhìn.

"Đào Hoa Tửu này, hương vị vẫn ngon như vậy, trước sau như một." Tiết Cừ nhắm mắt cảm thán nói.

Giang Chiếu cười cười: "Quá khen."

"Nói mới nhớ, ngụm rượu đầu tiên đời này ta uống, chính là Đào Hoa Tửu này của đệ"

"Chuyện đã nhiều năm trước rồi ngươi vẫn còn nhớ rõ."

"Đương nhiên nhớ rõ, lúc trước trong hẻm Mai Lý, không ai không khen Đào Hoa Tửu của dì Tô......" Nói đến đây, Tiết Cừ tự biết mình nói lỡ, nhanh chóng ngậm miệng, lại trộm nhìn xem biểu tình của Giang Chiếu.

Giang Chiếu vẫn ôn nhu cười, hắn thấy Trần Phỉ cùng Nguyễn Di biểu tình nghi hoặc, ngược lại, lại giải thích nói: "Là mẫu thân ta, sớm đã qua đời."

Hai người gật đầu, biết đây chỉ sợ là một câu chuyện thương tâm liền đối chủ đề, chỉ có Tiết Cừ thở dài trong lòng.

Bốn người cùng nhau uống rượu, tâm sự mấy vấn đề nhỏ trong tu luyện, khoảng thời gian ngắn như vậy thế nhưng cũng rất hoà thuận vui vẻ.

Đang nói, từ xa một con hạc giấy kim sắc bay tới, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, dừng trước mặt Trần Phỉ và Giang Chiếu, miệng nói tiếng người: "Nhanh chóng quay về!" Trong thanh âm nghiêm túc mang theo chút vội vàng, là chưởng môn Thành Ngọc Nhĩ truyền tin tức đến, vừa dứt lời, hạc giấy liền vỡ thành bụi phấn màu vàng, lại ở không trung tụ thành mấy chữ "Nhanh chóng quay về".

Bốn người đứng dậy, là kim hạc truyền tin, bay đến liền vỡ thành bụi phấn màu vàng rồi tụ thành chữ, rõ ràng là trong Thanh Phong Phái phát sinh đại sự.

Trần Phỉ và Giang Chiếu nói: "Tông môn có việc, chúng ta cáo từ trước." Nói xong hai người liền ngự kiếm bay xa.

Tiết Cừ cùng Nguyễn Di liếc nhau, Thanh Phong Phái đã xảy ra chuyện gì, sao lại vội vàng gọi hai vị đệ tử chưởng môn trở về như vậy. Không lâu sau đó, bọn họ sẽ biết lý do.

Trở lại môn phái, hai người bị gọi đến chổ Phục Tân Hà. Tóc bạc trắng, dung mạo lại chỉ có hơn ba mươi, chưởng môn bối tay mà đứng, Tiết Cừ và Giang Chiếu hướng hắn hành lễ.

"Sư tôn, đột nhiên kêu chúng ta đến, là có việc phân phó sao?"

"Ta mỗi ngày đều như lệ thường bói toán, tính ra được Thanh Phong Phái phát sinh đại sự, vừa mới cùng Thành Ngọc Nhĩ xác nhận qua, là Lai Phượng tôn giả thân vẫn."

Hai người chấn động.

Thanh Phong Phái, ở Biệt Hữu Động Thiên Phủ, Trần Phỉ Giang Chiếu là hai đệ tử đứng đầu, phía sau là thân truyền đệ tử của mấy vị trưởng lão.

Trước mặt là một sơn động, bên phải dùng kiếm khí khắc mấy chữ "Biệt Hữu Động Thiên Phủ", bên trái chỉ là tượng đá điêu khắc phượng hoàng, ban đầu hẳn là sinh động như thật, nhưng hiện tại từ đầu đến cuối đã vỡ thành mấy khối.

Không bao lâu, Thành Ngọc Nhĩ cùng các trưởng lão đi ra, đều là sắc mặt trầm trọng.

Trần Phỉ nhíu mày, phát hiện sự tình không đơn giản. Quả nhiên, buổi tối Thành Ngọc Nhĩ liền kêu Trần Phỉ và Giang Chiếu đến.

"Sư tôn." Hai người hành lễ, Thành Ngọc Nhĩ xua xua tay, biểu tình hắn nghiêm túc, trên mặt thậm chí có vài phần sương mờ, so với gương mặt luôn tiêu sái tự tại của Thành chưởng môn thì quả thực hiếm thấy.

Trần Phỉ Giang Chiếu không dám mở miệng.

"Ta gọi các ngươi tới, là muốn thông báo các ngươi một tiếng."

Giang Chiếu: "Là về chuyện Lai Phượng sư thúc tổ thân vẫn sao?"

Trần Phỉ: "Trong đó có chuyện kỳ quặc?"

Thành Ngọc Nhĩ gật đầu, hắn thở dài, trên mặt nhiều thêm vài phần bi thương.

Nguyên Anh trở lên đều xưng tôn giả, hiện giờ linh khí đã loãng hơn so với hai ba ngàn năm trước, tu vi Nguyên Anh cũng có thể ở tu chân giới xếp danh hào, mà Thanh Phong Phái Lai Phượng tôn giả, càng là vàng thật bạc thật, tu vi Đại Thừa kỳ, chỉ là trăm năm nay vẫn luôn ở Biệt Hữu Động Thiên Phủ tu luyện, vẫn không xuất thế, có lời đồn nàng cách độ kiếp phi thăng chỉ có một bước xa, coi như phân nửa sống trong truyền thuyết.

Nhưng mà cái truyền thuyết này hiện tại vẫn chưa làm rõ đã qua đời. Bây giờ mấy tiểu đồng môn mới tới đều nói, chưa bao giờ gặp mặt nhân vật trong truyền thuyết Lai Phượng, nhưng với Thành Ngọc Nhĩ, thì nàng lại là sư thúc luôn dốc lòng chăm sóc mình từ thuở niên thiếu.

Lai Phượng là tiểu sư muội của sư tôn Thành Ngọc Nhĩ, Bạch Lê, khi đó là hoàng tộc trưởng công chúa, từ nhỏ đã trầm mê tu tiên vấn đạo, cự tuyệt rất nhiều cuộc liên hôn chính trị được an bài sẳn, thế nên liền bị ghét bỏ, lưu đày ra khỏi cung, cũng bởi vậy mới gặp được chưởng môn Thanh Phong Phái, thu nàng làm đồ đệ, trở thành đệ tử thân truyền thứ ba của chưởng môn.

Lai Phượng cả đời có thể nói là truyền kỳ, tuy xuất thân hiển quý (hiển hách, quý sờ tộc), nhưng từ nhỏ đã nếm đủ ấm lạnh của nhân gian, vấn đạo nên bị lưu đày, rồi lại bởi vậy mới có thể tu tiên, đã từng cho rằng hoàng tộc thiên thu vạn đại mất đi vinh quang chỉ có thể trở thành tù nhân, thế nhưng vị công chúa bị vứt bỏ ngàn năm, trăm năm này vẫn còn sống, ngược lại trở thành tôn giả tiếng tâm lừng lẫy cả một thế hệ Tu chân giới. Trong ký ức Thành Ngọc Nhĩ, Lai Phượng sư thúc cả đời chỉ chấp nhất với hai việc, tu luyện và Bạch Lê, mà sau khi Bạch Lê thân tử đạo tiêu*, cũng chỉ dư lại tu luyện.

*Thân đã chết, đạo cũng không còn.

Lai Phượng tính tình cổ quái, trong phái trừ bỏ Bạch Lê, nàng không thân cận bất luận kẻ nào, chỉ có tiểu hài tử ngây thơ mới nguyện ý nói vài câu, bởi vì có thân phận đồ đệ của Bạch Lê, Lai Phượng đối với Thành Ngọc Nhĩ khi còn bé vô cùng chiếu cố.

Thiếu niên Thành Ngọc Nhĩ nhận rất nhiều chổ tốt của Lai Phượng, hắn nhớ rõ thường bị người khác nói là quái gở, Lai Phượng sư thúc sẽ dùng lúa mạch bện long phượng cho hắn, vung tay lên long phượng liền sống lại, vây quanh hắn ngao ngao gọi bậy.

Mà khi hắn phạm sai lầm bị sư tôn phạt, nàng sẽ bất động thanh sắc lôi Bạch Lê đi, nói có kiếm chiêu mới muốn thỉnh giáo sư huynh, sau lưng lại ra hiệu hắn đi mau.

Khi bị hỏi đạo của mình là gì, hắn trả lời "Du sơn ngoạn thủy" lại bị Bạch Lê mắng là không có trí tiến thủ, Lai Phượng vuốt đầu hắn an ủi, đạo tức bản tâm, vấn đạo chính là vấn tâm, nếu bản tâm là như thế, thì cứ việc kiên trì, nếu vì ý muốn của người khác mà tùy ý thay đổi, cuối cùng chỉ càng đi càng sai. Chẳng qua sau khi lớn lên, Lai Phượng sư thúc cũng liền hờ hững với hắn, từ lúc Bạch Lê chết, tính tình cũng trở nên càng là cổ quái.

Nhưng những lời nói ân cần dạy bảo trước kia, vẫn còn văng vẳng bên tai.

Khi đệ tử báo cáo trường sinh thạch của Lai Phượng tôn giả nứt thành ba khối, Thành Ngọc Nhĩ còn không tin, chờ đến lúc vào Biệt Hữu Động Thiên Phủ, thấy phượng hoàng thạch điêu vỡ vụn, hắn vẫn không dám tin tưởng.

Cùng mấy vị trưởng lão xác nhận Lai Phượng thân vẫn, đã trần ai lạc định, Thành Ngọc Nhĩ trong lòng muôn vàn điều suy nghĩ, trước kia luôn cho rằng tiếp theo sẽ nghe được tin tức của Lai Phượng sư thúc, Thanh Phong Phái lại có thêm một vị tiền bối đắc đạo thành tiên.

Lúc ấy một vị trưởng lão phát hiện không đúng.

"Nguyên thần Lai Phượng tôn giả đi đâu rồi?"

"Thân tử đạo tiêu, nguyên thần của tôn giả tự nhiên tiêu tán với thiên địa!" Vị trưởng lão khác nói.

"Các ngươi không cảm thấy kỳ quặc sao?" Người nói ra hiệu cho mọi người nhìn về phía di thể của Lai Phượng.

Lai Phượng khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thon dài, vẫn còn duy trì bộ dáng 25-26 tuổi lúc mới nhập đạo. Mọi người nghĩ nghĩ, cũng phát giác điều không đúng.

Người tu đạo thân tử đạo tiêu, thọ mệnh đã tới cực hạn của tu vi, nếu tu vi lại không có cách nào tiến thêm một bước, thì chỉ có thể vâng theo pháp tắc mà tiêu tán trong thiên địa.

Tiêu tán trong thiên địa này, ý chỉ chính là nguyên thần cùng thân thể, chung quy vẫn không có người tu chân nào chỉ tu nguyên thần mà không tu thân thể. Nói có thì cũng có, là ma tu trong ma tu, họ chuyên tu nguyên thần, cướp lấy thân thể người khác, đạt tới một loại "Trường sinh bất lão" khác.

Thân tử đạo tiêu, tình huống của mỗi người tu chân đều khác nhau, dù tu vi tương đồng, thì thời gian thân tử đạo tiêu cũng không nhất định giống nhau như đúc.

Có người trực tiếp nguyên thần và thân thể cùng nhau biến mất trong thiên địa, có người là nguyên thần suy yếu đến tiêu tán, cùng với thân thể già cả, cuối cùng trở thành một bãi xương khô, càng có bản lĩnh lợi hại, càng có thể lưu lại một sợi nguyên thần, thoát ly thân thể cùng tồn tại với thiên địa. Nơi đây có đủ loại tình huống, đặc biệt là nguyên thần, không có nguyên thần, mà thân thể lại bảo tồn hoàn hảo, trừ phi dùng tiên vật, đây là vật trong truyền thuyết, Lai Phượng tôn giả nếu có, thì sớm đã đắc đạo thành tiên.

"Hay là tôn giả còn sống, chỉ là nguyên thần xuất khiếu?"

"Không có khả năng, trường sinh thạch của tôn giả đã hoàn toàn vỡ vụn."

Bọn họ nghi hoặc phát hiện thời điểm Lai Phượng chết, thân thể còn chưa kịp lão hóa, đợi hồi lâu, mọi người lại thử tìm kiếm nguyên thần tôn giả, xác nhận nguyên thần Lai Phượng đã biến mất, mà thân thể lại được bảo tồn hoàn hảo.

Mọi người không còn cách nào khác, đành phải lạy vài cái với di thể Lai Phượng, một vị nữ trưởng lão tiến lên cẩn thận xem xét.

Lần xem xét này, liền phát hiện sự tình khó lường.

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả đặt giả thiết rất tùy tiện, nếu cảm thấy kỳ quái xin thông cảm nhiều nhiều, đây không phải tu chân văn đứng đắn, tuy rằng một khi đã viết liền dừng không được, nhưng chương này vốn dĩ là chuẩn bị viết tốt tình cảm (kết quả chương này căn bản không có phần tình cảm của nhóm vai chính a).