Chương 3

Theo đuổi Nguyễn Di, đường dài lại gian nan. Hiện tại thông tin trong đầu Trần Phỉ đại khái chính là mình thích Nguyễn Di, Nguyễn Di thích Tiết Cừ, Tiết Cừ thích sư đệ, nếu sư đệ lại thích mình, chẳng khác nào biến thành một vòng tròn đâu. Nghĩ đến đây, Trần Phỉ cảm giác lạnh lẽo một trận.

Hẳn là không thể nào.

Nhưng một khi não đã bắt đầu suy diễn lệch hướng, thì dần sẽ mất kiểm soát. Hắn nghĩ đến quá khứ, cảm giác sâu sắc Giang Chiếu hẳn là đối với mình có hảo cảm. Nhưng mà cái loại cảm giác này đã hố hắn một lần, ở Đào Hoa Cốc thổ lộ với Nguyễn Di, lúc trước hắn chính là cho rằng mị lực của Trần Phỉ hắn trong thiên hạ không ai có thể cự tuyệt.

Linh quang vừa lóe lên, Trần Phỉ nghĩ: Nếu Tiết Cừ cùng sư đệ ở bên nhau, chẳng phải là rất tốt sao. Như vậy Nguyễn Di có thể hết hy vọng, mình đúng lúc có thể an ủi một phen, ôm được mỹ nhân về không phải là nước chảy thành sông*, phi, đương nhiên sao.

(*Ý là khi các điều kiện chín muồi thì thành công sẽ đến một cách tự nhiên.

Ngoài ra câu này còn mang ý nghĩa là không cần phải lo lắng, không cần phải cố đạt được thành công bằng mọi giá hay đặt nặng tâm vào việc theo đuổi thành công, bởi việc gì đến sẽ đến, khi tới thời điểm chín muồi, nỗ lực bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng.

Câu này nguyên văn là thủy đến cừ, mà cừ này với cừ của Tiết Cừ giống nhau nên Trần Phỉ mặc dù dùng đúng câu nhưng lại muốn đổi là như vậy á.)

Trần Phỉ có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không chỉ dựa vào thiên phú, phần lớn vẫn dựa vào hành động. Nói đi thì liền đi a.

Vào ngày hôm đó, Trần Phỉ hẹn Giang Chiếu đi Minh Nguyệt Cốc du ngoạn. Giang Chiếu vui vẻ đồng ý, theo sau còn có Tiết Cừ và Nguyễn Di.

"A Chiếu." Hai người rõ ràng cùng nhau đến, nhưng người đầu tiên Tiết Cừ gọi là Giang Chiếu, phảng phất như hắn không có nhìn thấy Trần Phỉ đại đệ tử Thanh Phong Phái sống động như thật trước mắt vậy. Bất quá Trần Phỉ cũng không để ý, ngược lại còn cảm thấy vui mừng, hắn trộm nhìn sắc mặt Nguyễn Di, không nghĩ tới Nguyễn Di thế nhưng lại một chút thay đổi cũng không có.

Trần Phỉ ở trong lòng ghi nhớ: Xem ra Nguyễn Di còn chưa biết Tiết Cừ thích sư đệ.

Bên kia Giang Chiếu lần lượt chào hỏi qua tất cả: "Tiết sư huynh, Nguyễn sư đệ."

Trần Phỉ lại ở trong lòng ghi nhớ: Kêu Tiết sư huynh, xem ra Giang Chiếu cùng Tiết Cừ cũng không quá quen thuộc.

Kết quả lập tức bị vả mặt.

Tiết Cừ và Giang Chiếu đi ở phía trước, hắn hỏi y thích ly ngà voi ly kia chứ, Giang Chiếu trả lời: "A huynh không cần lo lắng."

Ân? A huynh? Hắn hoài nghi bản thân đã nghe nhầm, nhưng hai cách phát âm Tiết Cừ này thật sự không có nửa điểm quan hệ, cho dù mồm miệng Giang Chiếu có không rõ ràng đến đâu cũng sẽ không nói sai, cho nên thật sự gọi là a huynh?

Giang Chiếu vì cái gì muốn gọi đại đệ tử môn phái khác là a huynh, y còn không có gọi hắn như vậy. Trần Phỉ trong lòng không vui, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút cảm xúc.

Nguyễn Di bên cạnh cũng đã nghe được Tiết Cừ cùng Giang Chiếu nói chuyện, nhưng biểu tình so với hắn lại càng bình tĩnh. Một là Nguyễn Di đang ghen trong lòng, hai là là Nguyễn Di biết rõ nguyên do.

"Giang sư đệ sao lại gọi thủy, không phải, Tiết Cừ là a huynh, quan hệ của bọn họ từ khi nào thân cận như vậy?" Nhanh nhanh phát hiện đại sư huynh ngươi thích đi thích người khác, ta sẳn sàng giang rộng vai cho ngươi dựa.

*Thủy là nước còn cừ nghĩa là kênh, mương, hai từ đó khá giống nhau nên Trần Phỉ gọi nhằm nhỉ?

Nguyễn Di nhìn Trần Phỉ: "Huynh không biết?" Biết cái gì, hắn tại sao phải biết. Người tu chân tai thính mắt tinh, hai người phía trước cũng nghe rõ bọn họ nói chuyện, phát hiện chỉ có bản thân chẳng hay biết gì, cảm giác này thật không dễ chịu.

"Ta cùng với A Chiếu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đây là xưng hô của trước kia rồi, không đổi được." Tiết Cừ giải thích.

Giang Chiếu cười nói: "Tại sao lại muốn đổi, cũng không phải là xưng hô đáng xấu hổ gì." Tiết Cừ cũng cười theo, trong mắt rõ ràng là một mảnh trời vui vẻ, sung sướиɠ.

Trần Phỉ hận không thể hô to vào tai Nguyễn Di: Ngươi xem bọn họ! Ngươi xem bộ dáng của bọn họ! Rõ ràng chính là có gian tình! Nguyễn Di ngươi mau tỉnh lại a!

Sau khi ở trong lòng la hét một phen, Trần Phỉ lại buồn bực: Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hắn sao lại không biết được chứ. Khi Giang Chiếu bị mang lên Thanh Phong sơn, chẳng qua cũng chỉ 11-12 tuổi, lẽ nào chuyện này trước đó đã phát sinh?

Xác định Giang Chiếu và Tiết Cừ không nghe rõ bọn họ nói chuyện, Trần Phỉ kéo Nguyễn Di hỏi: "Sao bọn họ lại cùng nhau lớn lên, chuyện này xảy ra khi nào?"

Nguyễn Di liếc hắn một cái, nói: "Còn không phải cũng giống như huynh với ta sao. Bằng hữu thuở nhỏ mà thôi."

Mà thôi...... Trần Phỉ u buồn, bằng hữu thuở nhỏ nhà người khác, mở miệng gọi A Chiếu, ngậm miệng liền gọi a huynh, nhìn lại hai người bọn hắn xem, nhiều năm như vậy, vẫn là như cũ gọi Trần Phỉ cùng Nguyễn Di.

Chẳng qua chuyện này cũng không phải do Nguyễn Di, cái loại xưng hô A Di này, hắn không kêu được.

"Chẳng qua cảm tình của bọn họ so với chúng ta còn sâu đậm hơn, bọn họ xem như sống nương tựa lẫn nhau, cũng may sau này gặp được sư tôn, nếu không cũng không biết sau này hai người họ phải sống như thế nào nữa."

Trần Phỉ còn chưa bị câu "Cảm tình so với chúng ta còn sâu đậm hơn" đả kích, thì đã bị tin tức khác dời sự chú ý, theo Nguyễn Di nói, lúc trước Thành Ngọc Nhĩ nhặt được Giang Chiếu, Minh Nguyệt Phái chưởng môn Phục Tân Hà cũng ở đó, còn nhận nuôi Tiết Cừ. Lúc Tiết Cừ nhập môn Trần Phỉ cũng biết, khi đó Nguyễn Di còn viết thư cùng hắn phát giận, nói Phục Tân Hà không biết trúng tà gì, đem một tên đệ tử nhập môn còn trễ hơn tới bảo y kêu sư huynh, chỉ vì người nọ tuổi lớn tuổi hơn y một chút.

Hóa ra lúc trước nhặt được không chỉ có Giang Chiếu, mà còn có Tiết Cừ, cũng không phải một mình Thành Ngọc Nhĩ, mà là đi cùng Phục Tân Hà. Sư tôn cũng không có nhắc đến chuyện Tiết Cừ cùng Phục Tân Hà với hắn, tựa như không cần thiết nhắc tới, chỉ là hiện tại ngẫm lại, cảm thấy trong đó hẳn là có ẩn tình.

Trần Phỉ hỏi lại Nguyễn Di: "Sư tôn ta nói lúc trước là ngẫu nhiên nhặt được sư đệ, Phục chưởng môn thu Tiết Cừ cũng là như thế sao?"

Nguyễn Di gật đầu: "Chính xác. Năm đó sư phụ ta ra ngoài du lịch, đúng lúc gặp được Thành chưởng môn, vì thế liền cùng nhau đồng hành một đường, vừa vặn một lần gặp được một tên tu chân giả đang đối phó hai thiếu niên tay trói gà không chặt, thế nên liền tiến lên trợ giúp một chút."

Trần Phỉ quả thật là người thông minh: "Chẳng lẽ là sư đệ bọn họ?"

"Đúng vậy, bọn họ không cẩn thận lạc vào bí cảnh của một vị đại năng, còn đem cả bảo vật bên trong ra ngoài, thất phu vô tội, nhưng hoài bích có tội, bị người mơ ước bảo vật đánh trọng thương."

"May mà có sư tôn bọn họ ra tay tương trợ, chỉ là Tiết sư huynh bị trọng thương, dường như cả thuốc và kim châm cũng vô dụng."

Trần Phỉ nhíu mày, hắn nhớ tới viên thần đan diệu dược giúp Tiết Cừ thoát thai hoán cốt kia.

"Nói đến vị đại năng kia. Ngươi khẳng định đã nghe qua tên của hắn, Bất Tại Hành Giả."

"Bất Tại Hành Giả?" Thế nhưng là Bất Tại Hành Giả bí cảnh, trách không được người thường cũng có thể lạc vào, còn mang theo bảo vật ra ngoài, cũng không trách được Tiết Cừ được cứu trở về đã gần chết.

"Chẳng lẽ thứ Tiết Cừ ăn lúc ấy chính là Tạo Hóa Đan?"

"Nghe sư tôn ta nói, sau đó ta lại cùng sư huynh chứng thực lại, hẳn là chính là Tạo Hóa Đan trong truyền thuyết."

Tạo Hóa Đan là thứ gì, là đoạt tạo hóa của thiên địa mà luyện thành, truyền thuyết nói người chết ăn vào khởi tử hồi sinh, người thường ăn vào thoát thai hoán cốt, người tu chân ăn vào liền trực tiếp phi thăng.

Tiết Cừ ăn Tạo Hóa Đan, trọng thương không trị mà khỏi, thậm chí thân thể cũng được trọng tố một phen, căn cốt thượng phẩm thậm chí có thể so sánh Trần Phỉ một trận.

Thật đúng là đại cơ duyên a. Trần Phỉ nhịn không được cảm thán.

"Vận khí Tiết Cừ cũng thật tốt, Bất Tại Hành Giả bí cảnh không hạn chế người tiến vào, nhưng đi vào chỉ có thể mang ra một thứ, cố tình thứ hắn lấy được Tạo Hóa Đan."

Nguyễn Di lắc lắc đầu: "Tạo Hóa Đan kia không phải Tiết sư huynh lấy được, là Giang sư huynh."

Trần Phỉ sửng sốt: "Ngươi nói lúc trước, là Giang Chiếu đem Tạo Hóa Đan cho Tiết Cừ?"

Nguyễn Di gật đầu.

Trần Phỉ tự hỏi, nếu là hắn lấy được Tạo Hóa Đan, liệu sẽ nhường cho người khác không, thậm chí nếu là Nguyễn Di muốn, hắn cũng không nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đưa. Chẳng lẽ tình cảm mấy trăm năm trước của Giang Chiếu cùng Tiết Cừ sâu đậm như vậy?

Nhưng hắn ngay sau đó lại nghĩ đến, lúc ấy Giang Chiếu chỉ là một thiếu niên ngây thơ vô tri, sao lại biết sự thần kỳ của Tạo Hóa Đan, hơn nữa đồng bạn sống nương tựa lẫn nhau đã gần chết, đan dược trong tay y có thể cứu hắn một mạng, sao có thể không cứu đây?

Trần Phỉ quay đầu nhìn phía trước, hắn đột nhiên có một loại xúc động, muốn kéo Giang Chiếu lại hỏi, nếu bây giờ ngươi có được một viên Tạo Hóa Đan, ta bị thương sắp chết, ngươi có bằng lòng cứu ta không.

Ngẫm lại lại đột nhiên cả kinh, không biết bản thân đã phát điên cái gì, sao lại có ý nghĩ như vậy.

Rất giống mấy cô tiểu thư tranh giành tình cảm trong trong thoại bản.

Tác giả có lời muốn nói:

Cốt truyện sắp bắt đầu, tác giả bật khóc, chỉ cần cốt truyện bắt đầu, tui một chữ cũng sẽ không viết về tình cảm _(:з)∠)_ hy vọng lần này tuyến tình cảm có thể viết thật tốt, mỗi một chữ của tuyến tình cảm của cốt truyện bổ sung này đều sẽ cố gắng viết tốt...