Giang Chiếu hôm nay tới Dược Đường, vừa vặn gặp phải Trần Phỉ, hai người liền cùng nhau chào hỏi qua, sau đó y lại cùng Lâm Lăng nói chuyện, cảm giác được tầm mắt nóng rực dừng ở sau lưng mình, y xoay người chỉ phát hiện Trần Phỉ đang xem dược thảo. Nghĩ mình quá đa nghi, Giang Chiếu nói lời xin lỗi với Lâm Lăng rồi tiếp tục trò chuyện: "Tuyết Nhan Đan giá cả quả thực quá cao, rất nhiều người căn bản mua không nổi."
Lâm Lăng nói: "Dược thảo luyện Tuyết Nhan Đan khá xa xỉ, giá cả hiện giờ đã rất thấp rồi đó."
Giang Chiếu nhíu mày: "Chúng ta có thể nghĩ lại phối phương, xem có thể......" Lúc này, lại cảm nhận được ánh mắt kia, không chờ y quay đầu, Lâm Lăng liền nghi hoặc mở miệng: "Đại sư huynh, huynh nhìn chằm chằm mông Giang sư huynh làm gì?"
Trần Phỉ:...... Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, tiểu huynh đệ, ngươi đây là đang làm gì a.
Giang Chiếu có chút xấu hổ, hoà giải: "Lâm sư đệ, nhất định là ngươi nhìn lầm rồi."
Lâm Lăng ngay thẳng nói: "Nhưng đại sư huynh đã nhìn chằm chằm huynh một hồi lâu."
Trần Phỉ: Ta không phải ta không có nhìn y! Ta nhìn chằm chằm khoảng không hồi lâu, lại đúng lúc mông y vừa quét đến, ngươi nói như vậy thì biến ta thành loại người nào rồi!
Nhưng Trần Phỉ có thể giải thích như vậy sao, hắn không thể.
Vì thế hắn mỉm cười nói sang chuyện khác: "Các ngươi vừa mới nói Tuyết Nhan Đan là thứ gì?" Lâm Lăng đến nay vẫn là một đánh tạp đệ tử* của Dược Đường cũng không phải không có đạo lý.
*Đệ tử chỉ làm việc vặt, linh tinh.
Lâm Lăng chưa kịp trả lời, Giang Chiếu chạy đã nhanh chóng trợ giúp: "Tuyết Nhan Đan là ta cùng Lâm sư đệ tạo ra, có thể tái tạo và trẻ hóa làn da, khôi phục lại da xấu bẩm sinh hoặc sau đó có thêm sẹo."
"Ồ? Thần kỳ như vậy sao?" Trần Phỉ làm bộ có hứng thú.
"Kỳ thật phối phương Tuyết Nhan Đan chủ yếu là Giang sư huynh nghĩ ra, ta chỉ luyện dược cho huynh ấy thôi." Lâm Lăng ngượng ngùng.
"Lâm sư đệ chớ có tự coi nhẹ mình, không có dược thảo ngươi góp, Tuyết Nhan Đan căn bản không luyện được." Nghe được lời khích lệ, Lâm Lăng gãi gãi đỉnh đầu, cười lộ cả trăng trắng.
Trần Phỉ hỏi: "Đan dược kia, các trong tay các ngươi vẫn còn?"
Giang Chiếu một bên lấy cho Trần Phỉ xem, một bên nói: "Kỳ thật không có thần kỳ như vậy, với người tu chân mà nói hiệu quả còn không bằng dùng pháp lực chính mình khôi phục, nếu pháp lực khôi phục không được, đan dược này cũng không cần sử dụng nữa."
Trần Phỉ cầm một viên đan tuyết trắng, để lên chóp mũi ngửi ngửi, có mùi hoa sơn chi* nhàn nhạt: "Ân, phối phương cũng không phải quá xuất sắc, đơn giản là Mai Tuyết Bạch Cốt Thảo, Linh Lung Chiếu Ảnh Hoa và mấy thứ tiên thảo linh tinh, các ngươi còn đem thành phần pha loãng, dược hiệu giảm bớt?"
Bị nói phối phương không xuất sắc, Lâm Lăng trên mặt lộ ra biểu tình căm giận, lại bị Giang Chiếu ôn tồn đánh gãy: "Đúng vậy, chỉ sợ sẽ tạo thành gánh nặng đối với thân thể phàm nhân. Người phải dùng Tuyết Nhan Đan, giống nhau đều từng chịu qua thương tổn, thân thể vốn đã suy yếu, chúng ta không dám dùng dược hiệu ban đầu* để luyện đan."
*Dược thảo hiệu quả ban đầu, chưa bị pha loãng.
"Các ngươi rất có tâm." Trần Phỉ nói, "Tuy nói những gốc dược thảo đó ở Tu chân giới thường thấy, nhưng ở phàm thế cũng coi như hiếm lạ, người thường không thể nào mua nổi, các ngươi hà tất phải hoảng loạn?"
"Người trên đời này ai không yêu thích cái đẹp, hủy dung đối với nam tử nữ tử đều là đau đớn không thể thừa nhận, nếu có thể trợ giúp bọn họ khôi phục dung nhan như lúc ban đầu, cũng coi như làm chút việc thiện."
Trần Phỉ trong lòng có chút nghi hoặc, hắn nhìn nụ cười tao nhã của Giang Chiếu, liền đem nghi hoặc áp xuống.
"Tuyết Nhan Đan này phàm nhân mua không nổi, các ngươi có thể đem đan dược hòa vào trong nước, biến thành Tuyết Nhan Thủy, dược hiệu được pha loãng thì không nói, một viên đan có thể hòa vào rất nhiều nước, giá bán đi cũng không đến mức cao như vậy. Nếu không có hiệu quả, vậy thì liền uống thêm mấy bình, uống đến khi nào hài lòng với dung nhan chính mình là được, như vậy không phải rất tốt sao?"
Trần Phỉ chỉ điểm một chút, hai người đều thông suốt.
Trần Phỉ rời đi, Lâm Lăng vỗ tay với Giang Chiếu nói: "Biện pháp này của đại sư huynh cực hảo!"
Giang Chiếu nói: "Hắn vốn cực kỳ thông minh, đại sư huynh lợi hại ngươi và ta cũng không phải ngày đầu tiên biết."
Nghĩ đến đây, Lâm Lăng lại héo rũ: "Gia thế đại sư huynh tốt, thiên phú lại cao, giống như được ông trời độc sủng vậy. Chúng ta hao hết tâm tư đi làm phối phương, cũng chỉ bị huynh ấy nói cái gì mà không xuất sắc."
Giang Chiếu lắc đầu: "Lâm sư đệ, không nên tự coi nhẹ mình. Hắn ngửi ra dược liệu Tuyết Nhan Đan, do trong lòng đã có suy đoán, cho nên mới nói không xuất sắc, nhưng trong đó dùng bao nhiêu dược liệu, quá trình luyện chế bao lâu, hắn hoàn toàn không biết. Liền giả dụ đại sư huynh có thể thật sự làm ra Tuyết Nhan Đan, thậm chí càng tốt hơn so với chúng ta, thì phối phương kia cũng là chúng ta nghĩ ra đầu tiên. Ngươi với luyện đan chế dược có thiên phú, ta cùng với huynh ấy chung sư môn, ngoài sư phụ ra không ai hiểu hắn hơn ta, luận thiên phú này, hắn so ra kém ngươi."
Lâm Lăng được ủng hộ, mắt tỏa sáng: "Thật không?"
"Ta không lừa ngươi."
Trần Phỉ siết chặc Tuyết Nhan Đan, lưu lại trong tay hương hoa sơn chi. Mùi hương Hoa sơn chi vốn dĩ rất nồng đậm, nhưng mà cái này trên tay lại như có như không, giống như ngày hè rơi xuống một hồi mưa to, nóng bức tiêu tán, mùi hoa nhàn nhạt đến thần thanh khí sảng. Nói nó mãnh liệt, hương vị kia lại khi có khi không, nói nó nhạt nhẽo, nó lại chỗ nào cũng ở.
Trần Phỉ lại nghĩ tới Giang Chiếu. Trần Phỉ đối với Giang Chiếu cũng không hiểu biết nhiều, hai người tuy rằng cùng bái chung sư môn, nhưng Trần Phỉ quen làm đại thiếu gia, người khác không tới nịnh bợ hắn, hắn liền sẽ không chủ động đi phản ứng người khác.
Mà Giang Chiếu khi còn nhỏ đã được sư tôn ôm đến Thanh Phong Phái, nhỏ nhỏ gầy gầy, y cúi đầu đứng ở nơi đó, người khác cùng y nói chuyện y cũng chỉ đáp lại mấy câu từ đơn giản, hỏi nhiều cũng chỉ biết mở to mắt nhìn, ngẫu nhiên còn lộ ra vài phần thần sắc thấp thỏm bất an.
Sư tôn Thành Ngọc Nhĩ ra ngoài du ngoạn ngẫu nhiên gặp được Giang Chiếu, cảm thấy y thiên tư thông minh, phẩm hạnh tốt đẹp, liền thu làm đồ đệ.
Vừa mới bắt đầu Giang Chiếu cái gì cũng không hiểu, còn hỏi rất nhiều vấn đề không biết nên khóc hay cười, sau lưng mấy đệ tử đều lén lút cười nhạo y, Trần Phỉ tuy rằng cũng không xem trọng tiểu tử không biết từ đâu được sư tôn nhặt về này, nhưng dù sao cũng là sư đệ hắn, bản thân khi dễ thì còn được, nhưng lại không đến phiên người khác bắt nạt.
Trần Phỉ giúp Giang Chiếu giáo huấn vài người, đệ tử Thanh Phong sơn mới không dám lại đi cười nhạo Giang Chiếu. Chỉ là Giang Chiếu kia là một đồ khốn khϊếp, Trần Phỉ giúp y như vậy, cũng một chút tỏ vẻ cũng đều không có, y biết mình là một tiểu tử nhà nghèo, không có đồ vật gì đáng giá để hiếu kính, gọi một tiếng sư huynh cũng không có, khi nhìn thấy Trần Phỉ chỉ dám cúi đầu nhẹ giọng gọi, không cẩn thận nghe thì nhất định sẽ không nghe ra.
May mắn là Trần Phỉ không thèm để ý. Cho nên, khi nào hai người bắt đầu quen biết? Đại khái là bởi vì luôn có cơ hội gặp mặt, nên khá quen thân, sau khi sư tôn ra ngoài du ngoạn, liền giao Giang Chiếu cho Trần Phỉ chăm sóc.
Trời hạ một hồi mưa xuân, Trần Phỉ bên ngoài luyện kiếm, mưa phùn dính ướt xiêm y, hắn thu kiếm chuẩn bị trở về chỗ ở, phất đi vài giọt nước trên vai, mới phát hiện đỉnh đầu nhiều thêm một cái ô.
Trần Phỉ ngẩng đầu, nhận ra nhiều năm như thế, Giang Chiếu vẫn túng quẫn như vậy, cái ô giấy phổ thông này, ở bên ngoài bán ba văn tiền cũng không ai cần, cẩn thận nhìn kỹ một chút, cán ô bị mài mòn, không chừng đã được dùng thật nhiều năm.
Mưa phùn lất phất ngoài ô, lúc này chính là lúc hồi xuân đại địa, tuy hàn ý se lạnh, nhưng trên cành cây đã kết đầy nụ xanh, cành cây vốn khô ráo bị mưa làm ướt nhẹp, tức giận đến đen kịt, mà người trước mắt này, khuôn mặt thanh tú, tóc đen nửa xõa, bạch y trắng xóa, thanh sắc y sa*, y cười với hắn nói: "Rượu lúc trước ta nhưỡng hôm nay vừa mở, sư huynh có muốn đến chổ ta uống một ly?"
*Y sa là khăn lụa mỏng che mặt.
Ngày đó qua đi, hai người cùng nhau nghe sấm mùa xuân, xem đào hoa nở, lại ở dưới tơ liễu so chiêu, dưới giàn tử đằng luận đạo. Khi trăng sáng sao thưa, hai người cùng ở Hồ Tâm Tiểu Trúc uống rượu sướиɠ thơ, nói chuyện cảnh sắc khắp nơi, khi sao trời lộng lẫy lóng lánh, lại cùng nhau hợp lực suy đoán thiên cơ, tranh luận ai đúng ai sai.
Trần Phỉ thông minh, Giang Chiếu cần cù, Trần Phỉ với kiếm thuật có cách giải thích độc đáo, Giang Chiếu am hiểu ủ rượu, Trần Phỉ yêu thích các loại thoại bản nhân gian, Giang Chiếu nhiệt tình với linh đan diệu dược.
Trần Phỉ nói đến mấy cái diễm kỳ tiểu thuyết bằng lời văn khô khốc, nhưng hắn chỉ dám nói Giang Chiếu nghe, còn luôn cảm thấy mình kể chuyện xưa vô cùng sinh động hoạt bát, Giang Chiếu xoa một viên đan dược, gật đầu tiếp lời "Vậy mà lại là hắn" "Thì ra là thế" "Cái này thật là quá làm người thương tâm", là bộ dáng sư đệ thân thiết.
Hai người thân mật khăng khít nhất, có lẽ chính là khi đó. Sau khi Trần Phỉ kết Kim Đan, tụ Nguyên Anh, thường xuyên bế quan, mỗi lần đều trên 50 năm. Cách đại đạo ngày càng gần, tựa hồ tình cảm cũng ngày càng đạm bạc, hắn ngẫu nhiên muốn đi xem Giang Chiếu một lần, lại phát hiện y xuống núi du lịch đã mười năm chưa về.
Mà bây giờ, có một Tiết Cừ kêu y là A Chiếu, lại thêm một Lâm Lăng không biết từ chỗ nào chui ra cùng y luyện Tuyết Nhan Đan, nhìn thấy hắn thì mặt lại thường thường kêu sư huynh, có việc cũng chỉ là cùng nhau uống rượu.
Nghĩ đến chuyện Giang Chiếu muốn làm, lại nghĩ đến Nguyễn Di và Tiết Cừ thì đầu hắn liền đau.
Ai, Tiết Cừ như thế nào lại thích sư đệ vậy chứ.
Tác giả có lời muốn nói: Đổi mới sẽ Phật, thực xin lỗi mọi người.