Chương 1

Nghịch thiên mà đi, quả thực rất thú vị.

Đại đệ tử Thanh Phong Phái, Trần Phỉ, nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi Tu chân giới, bước vào cảnh giới mới, liền cảm nhận được sự huyền diệu khó giải thích của nó, chính là sinh ra lý tưởng cùng hào hùng.

Nhưng mà năm nay thế nhưng chết mấy vị Nguyên Anh tôn giả, Trần Phỉ nghĩ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: Tu chân vốn là nghịch thiên mà đi, đúng lúc từ bỏ, à không, tìm lối tắt mới là chuyện thường tình.

Chuyện tu luyện tạm thời bỏ qua đi, trên hết vẫn là chuyện tình cảm. Trần Phỉ cũng đã tới tuổi nói chuyện cưới sinh rồi, sư phụ kiến nghị hắn nhập thế cảm thụ một chút vạn trượng hồng trần, đa tình ôn nhu, ngàn vạn lần không cần chấp nhất với tu luyện chui rúc trong tông môn, tuổi còn trẻ liền học người khác tự bạo.

Trần Phỉ nhấp một ngụm rượu, nói với Giang Chiếu: "Cái gì vạn trượng hồng trần, đa tình ôn nhu, ta cũng không dám đi, vạn nhất tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao."

Giang Chiếu cũng uống một ngụm, đào hoa tửu mát lạnh rượt xuống cổ họng, vị hơi ngọt, men say qua một hồi mới bay lên: "Ta biết sư huynh có chừng mực."

Trần Phỉ chỉ cười không nói.

Giang Chiếu buông ly bạch ngọc: "Sư huynh biểu tình như đã nắm hết đại cục, chính là vì huynh đã có người trong lòng?"

"Loại sự tình này chớ có nói bậy." Trần Phỉ ngoài miệng là như thế, biểu tình trên mặt lại hồi tưởng rồi mỉm cười, rõ ràng đã có người trong lòng.

"Không nói chuyện này nữa, rượu này uống ngon thật, chúng ta lại uống một ly đi." Trần Phỉ đổi đề tài, Giang Chiếu cũng đành phải nâng chén uống cạn, một ngụm đào hoa tửu cũng chỉ miễn cưỡng áp xuống một chút khác thường trong lòng.

Trần Phỉ đích xác đã có người trong lòng, là bằng hữu thuở nhỏ của hắn, Nguyễn Di. Nhà Nguyễn Di cùng nhà hắn là thế giao, trước kia mẫu thân hai người lúc hoài thai mười tháng, còn từng cùng nhau định chung thân đại sự, hai nhà sinh ra đều là nam hài, lại còn nói đùa cuộc hôn sự này vẫn có thể tính. Tu chân giới có không ít nam nam đạo lữ đâu nha.

Khi còn nhỏ, hai người thường ở bên nhau chơi đùa, Trần Phỉ là một tên cá hỗn bất lận*, Nguyễn Di cũng không phải đèn cạn dầu, dung mạo điệt lệ (xinh đẹp), cố tình lại làm ra vẻ ngoan ngoãn, làm sai chuyện liền sẽ mở to mắt trông mong nhìn người khác, Trần Phỉ cũng thay y chịu phạt không ít lần.

*Cá hỗn bất lận, từ này tui không biết dịch ra sao nên giải thích ra từng chữ cho các tình iu nè 😘.

Cá: cá tính.

Hỗn: hỗn tạp, lẫn lộn.

Bất: không.

Lận: tiếc rẻ, keo kiệt.

Trần Phỉ trong lòng cũng từng khó chịu, nhưng bị Nguyễn Di ôn nhu gọi một tiếng ca ca, thì liền tha thứ cho y. Trần Phỉ đến nay vẫn còn nhớ rõ lần đó hắn ham chơi từ trên cây té xuống, Nguyễn Di nước mắt lưng tròng bôi thuốc cho hắn, hỏi hắn có đau hay không. Chỉ tiếc lúc trước bái sư, Nguyễn Di lại đầu nhập Minh Nguyệt Phái.

Nếu muốn chọn một người làm đạo lữ, Nguyễn Di chính là lựa chọn tốt nhất. Chính là loại chuyện kết đạo lữ này cần phải chú ý lưỡng tình tương duyệt, Trần Phỉ cảm thấy tự mình đa tình là không được, còn phải hỏi qua ý của Nguyễn Di.

Trần Phỉ nghĩ rồi lại nghĩ, thật sự nghĩ không ra Nguyễn Di sẽ có lý do gì cự tuyệt mình.

Thế nhưng, Nguyễn Di có.

Ngày ấy Trần Phỉ hẹn Nguyễn Di ở Đào Hoa Cốc gặp mặt, tuy không phải mùa hoa đào nở rộ, nhưng vì đã thông báo cho y cảnh tượng sẽ rất lãng mạn, Trần Phỉ cố ý dùng tiên thuật thúc hoa nở.

Hoa rơi rực rỡ, mùi hương tỏa ra bốn phía, Trần Phỉ vừa thâm tình vừa chân thành nói với Nguyễn Di, ngươi có nguyện ý cùng ta kết làm đạo lữ?

Khuôn mặt Nguyễn Di so với đào hoa càng đẹp hơn, một đóa hoa cọ qua mặt y, y cười nói: "Ta không nguyện ý."

Ta không nguyện ý.

Ta. Không. Nguyện. Ý...

Đây là có ý gì.

"Ta đã có người trong lòng." Nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Trần Phỉ, Nguyễn Di bổ sung, "Nhưng không phải huynh."

Trần Phỉ trong lòng nhiều thêm một cổ tức giận: "Là ai?"

"Hắn là người tốt nhất trên đời này, có thể sánh với núi cao sông dài, da hắn tựa tuyết trắng xóa, khi cười rộ lên còn đẹp hơn minh nguyệt sáng chói, lại tựa gió xuân ấm áp, thôi thúc sinh cơ vạn vật." Nguyễn Di vẻ mặt say mê mà nói.

Đây là thứ gì. Còn có "Vạn vật sinh cơ" này là ta dùng tiên thuật thôi thúc được chưa.

"Nói cho huynh biết cũng không sao. Là Tiết Cừ, đại sư huynh của ta."

Trần Phỉ đương nhiên biết Tiết Cừ, là đại đệ tử Minh Nguyệt Phái, cũng là đối thủ của hắn, trước kia chỉ là hơn nhau một chút tu vi, hiện tại lại hơn một cái cảm tình.

Hắn một chút cũng không ngạc nhiên.

"Nguyễn Di, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang."

"Không, Trần Phỉ à, gần quan được ban lộc."

"Hai người mỗi ngày đều gặp mặt, sẽ càng ngày càng ghét nhau như chó với mèo."

"Ta chỉ biết càng nhìn càng vui."

Trần Phỉ giận dữ, ra đại chiêu cuối cùng: "Tiết Cừ kia thích ngươi sao?"

Trong thời gian ngắn, không khí trở nên thập phần xấu hổ.

Nguyễn Di nói: "Một ngày nào đó, đại sư huynh sẽ phát hiện ra chổ tốt của ta."

Trần Phỉ cười lạnh, vừa định nói người ngươi thích lại không thích ngươi, nhân lúc còn sớm từ bỏ đi, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến mình không phải cũng là như vậy sao, trong nháy mắt cảm giác vô cùng chua xót.

Nguyễn Di, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ phát hiện ra chổ tốt của ta.

Hai người tan rã không vui.

Trở về Trần Phỉ càng nghĩ càng sinh khí, mình thật vất vả mới thổ lộ một lần, thế nhưng thẻ người tốt còn chưa lấy được, mà Tiết Cừ kia, ngày thường cùng hắn tranh chức thiếu niên đệ nhất tu chân giới còn chưa tính, như thế nào còn muốn cùng hắn đoạt Nguyễn Di.

Nhưng mà nghĩ đến Tiết Cừ căn bản không cần đoạt, Nguyễn Di cũng chạy tới khăng khăng một mực, hắn liền cảm thấy mình thật sự rất thất bại.

Trần Phỉ là ai, hắn không cho phép mình có cảm giác thất bại. Tiết Cừ kia, thiên phú không bằng hắn, gia thế cũng không bằng hắn, sao có thể cùng hắn đánh đồng, còn không phải là dựa vào nhiều năm trước ngẫu nhiên đạt được một viên linh đan diệu dược sao, chỉ là vận khí tốt mà thôi!

Không được, phải hảo hảo đả kí©ɧ ŧìиɧ địch một chút.

Trần Phỉ hẹn gặp Tiết Cừ. Lần trước dùng tiên thuật thúc hoa, đóa hoa có chút không tốt, dù sao cũng là dùng pháp lực của mình, không đành lòng lãng phí, nghĩ cũng là cảnh tượng hoa tàn, hẹn Tiết Cừ đến xem cũng không sao.

Biết được là ở Đào Hoa Cốc gặp mặt, Tiết Cừ còn mang theo cả bàn ghế.

Lúc gặp nhau, Tiết Cừ trái phải nhìn xung quanh, hỏi: "Ngươi tới một mình?"

Ân? Không thì sao?

Tiết Cừ mặt lộ vẻ mặt thất vọng, uể oải ỉu xìu từ từ lấy bàn ghế khỏi túi càn khôn.

Người này như thế nào lại khôi hài như vậy, Trần Phỉ giật mình.

"Ta chính là hẹn ngươi tới tâm sự a......" Trần Phỉ giãy giụa nói, nhưng thấy Tiết Cừ lấy ra thức ăn tinh xảo, lời nói nhỏ dần rồi biến mất.

Trần Phỉ ăn một ngụm thịt bò ngâm tương, ghét bỏ nói: "Ngươi mang theo đồ nhắm rượu, sao không mang theo rượu?"

Tiết Cừ không nói gì, lại móc ra một bộ ly ngà voi.

"Không phải ngươi cũng đến đây uống rượu sao, không mang theo?"

Tiết Cừ cười cười: "Lần trước nghe A Chiếu nói, chén bạch ngọc quăng một cái là nát, ta vừa vặn có một bộ ngà voi, làm phiền Trần đạo hữu giao cho A Chiếu."

Trần Phỉ trợn trắng mắt, hướng đi tuyệt đối không phải như thế này, mình không phải tới ra oai phủ đầu sao, lại còn có A Chiếu, đại đệ tử Minh Nguyệt Phái như thế nào cùng Giang Chiếu quen biết.

Trần Phỉ thuận miệng có lệ, nhận lấy chén rượu.

"Bây giờ, nếu có đào hoa tửu sư đệ nhưỡng thì tốt rồi." Trần Phỉ cảm thán nói.

Tiết Cừ liếc mắt nhìn đào hoa rơi, tựa hồ nhớ tới cái gì: "Đào hoa tửu của A Chiếu, thiên hạ đệ nhất."

Trần Phỉ nhíu mày, đào hoa tửu của sư đệ trước đó vài ngày mới vừa mở, Tiết Cừ như thế nào đã uống qua? Chẳng lẽ hai người......

Hắn bất động thanh sắc sờ vào túi Càn Khôn, phát hiện đồ vật mình muốn vẫn còn, Trần Phỉ trong lòng vui vẻ, trên mặt lại như thường, hắn giả bộ giật mình: "A, vừa rồi nhắc tới đào hoa tửu của sư đệ, ta đột nhiên nghĩ đến trên người vẫn còn một vò, chỉ là không phải đào hoa tửu, nhưng ít còn hơn không."

Trần Phỉ lấy ly ngà voi khi nãy, đưa Tiết Cừ.

"Đây cũng là A Chiếu nhưỡng sao?" Tiết Cừ hỏi.

"Đúng vậy, gọi là Túy Thanh Phong." Trần Phỉ mỉm cười.

Tiết Cừ khen: "Tên hay!"

Túy Thanh Phong tác dụng rất chậm, Trần Phỉ chỉ nhấm một ngụm, Tiết Cừ lại uống một ly.

"Hảo!" Tiết Cừ nói.

Hắc, này liền không thể trách ta. Trần Phỉ cười tủm tỉm, lại rót cho Tiết Cừ một ly.

Chờ khi Tiết Cừ uống đến không phân rõ đông nam tây bắc, Trần Phỉ vỗ vỗ mặt hắn, xác định người đã say, mới khẽ hỏi: "Tiết Cừ, ngươi cùng sư đệ ta là quan hệ gì?"

Tiết Cừ hàm hồ nói mấy chữ, dù có là tai thính mắt tinh như Trần Phỉ cũng không nghe rõ, lúc này Tiết Cừ mới nói lớn: "Rượu này, tốt lắm, A Chiếu, đệ cũng tốt lắm!"

Trần Phỉ khϊếp sợ, hắn cũng không phải đầu đất, sao lại nghe không hiểu chứ.

____________________________________

Tác giả có lời muốn nói: A, đừng lo lắng, Giang Chiếu là con ruột của ta, ngàn vạn không sai cp.

Edit có lời muốn nói: Đây là bộ cổ đại đầu tiên của tui, khó thiệt sự!

Bò ngâm tương này, nhìn mà chảy nước miếng, chảy nước miếng 🤤🤤