Chương 28: Giấc mơ (2)

Tiếng quát mắng to đến nỗi khiến dưới lầu yên tĩnh mất một lúc, giọng nói tiếp theo dễ nghe hơn nhiều: "Đại gia, đại gia nói đúng, tiểu nhân chỉ là một nô tài, không xứng để đại gia vì ta mà tức giận, xin đại gia bớt giận."

Giọng nói quen thuộc khiến Vương Hựu nhíu mày.

"Tên nô tài khốn khϊếp, cũng xứng ở đó xin lỗi tiểu gia? Còn không mau gọi chủ tử của ngươi ra đây? Đánh! Đánh thật mạnh cho tiểu gia!"

Vương Hựu đặt tách trà lên bàn, đi xuống dưới lầu.

Đang là giờ ăn trưa, trong đại sảnh Vân Thính Lâu có rất nhiều người, lúc này đều đang dừng động tác, nhìn về phía góc sảnh.

Mấy tên trai tráng đang vây đánh một thư đồng gầy yếu. Thư đồng kia nằm co ro trên mặt đất, ôm đầu mặc cho người ta đấm đá, chỉ rêи ɾỉ chứ không hét lớn.

"Dừng tay!" Vương Hựu còn chưa đi xuống lầu đã thấy Tần Vũ ngạo mạn đứng đó, mà người bị vây đánh chính là Vương Cần Sinh.

Tần Vũ vừa thấy hắn, trên mặt lộ nụ cười đắc ý, châm chọc nói: "Ai ui, Vương công tử vẻ vang thật đấy, năm lần bảy lượt đến mời đều không gặp được, đến bữa ăn cũng để tên nô tài này một mình một bàn, quả nhiên là muốn leo lên đầu đại nhân ngồi!"

Vương Hựu không muốn để ý đến hắn ta, thấy trên người Vương Cần Sinh dính đầy thức ăn thì biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, chỉ bình tĩnh chắp tay nói: "Nếu như người hầu của ta có chỗ đắc tội, ta thay mặt hắn xin lỗi Tần công tử."

Thấy Vương Hựu chịu nói xin lỗi, sắc mặt Tần Vũ hòa hoãn đi đôi chút, đang định cười tiến lên nói chuyện thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Hựu, tầm mắt Vương Hựu đang nhìn về phía Vương Cần Sinh: "Vương Cần Sinh, đi thôi."

"Đi? Ai nói để các ngươi đi? Y phục ta mặc là vải hoàng đế ngự ban, tất cả là do tên cẩu nô tài kia làm bẩn!"

Tần Vũ vừa mở miệng, bốn tên trai tráng đến chặn đường Vương Hựu.

"Tần công tử muốn thế nào?" Vương Hựu hỏi lại.

Sắc mặt Tần Vũ thay đổi mấy lần, cuối cùng giống như một cái bình vỡ, dựa vào chiếc bàn phía sau, ngồi lên ghế, gác một chân lên, bộ dạng bất cần đời, hất cằm nhìn Vương Hựu: "Cẩu nô tài kia lúc nãy không có thành ý, hay là ngươi xin lỗi lại đi."

Tần Vũ chỉ vào phía trước mình: "Tới đi, quỳ xuống, nếu tiểu gia thấy thoải mái sẽ tha cho các ngươi."

Vương Hựu nghe vậy, thấp giọng cười lạnh, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn ta: "Chó săn thị tộc."

Sau đó hắn đi tới đỡ Vương Cần Sinh dậy, định đưa đi.

"Ngươi ăn gan hùm đấy hả! Con mẹ nó!" Tần Vũ từ trên ghế nhảy dựng lên: "Đứng yên đấy cho ta! Quỳ xuống! Hắn nói năng vô phép, làm nhục bổn công tử, bắt hắn quỳ xuống! Bắt hắn quỳ xuống cho tiểu gia!"

Vương Cần Sinh nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, dập đầu nói: "Đại gia, tất cả đều tại nô tài, là lỗi của nô tài, không liên quan đến công tử nhà ta, ta..."

Tần Vũ không chờ hắn ta nói xong, sắc mặt dữ tợn mắng: "Đánh tiếp cho tiểu gia!"

Vậy là hai gã trai tráng đi tới kéo Vương Hựu đi, tiếp tục đấm đá Vương Cần Sinh.

Nhưng lúc chúng cố kéo Vương Hựu thì kéo không nổi.

Lúc này Vương Hựu đột nhiên khôi phục lại ý thức.

Không đúng.

Sao lại chân thực như vậy.

Hắn đang mơ sao?

Hắn thấy mình trong giấc mơ, hai tay nắm chặt, trán hơi giần giật.

Những tiếng rêи ɾỉ của Vương Cần Sinh không ngừng vang lên, tiếng đánh đấm ngày càng to.

Hai gã trai tráng bên cạnh lại đẩy hắn một cái, hắn đột nhiên buông tay, khóe môi cong lên, bật cười thành tiếng.

"Cháu trai của Lại Bộ thượng thư Tần Chinh, Tần Vũ đúng không?" Đôi mắt đen của Vương Hựu nhìn chằm chằm Tần Vũ: "Cha là Tần Hạc, mẹ là Hoàn Tây Trần Thị, nhà có hai ca ca làm trong phủ quân vệ, một thứ muội ở khuê phòng, phải không?"

Tần Vũ không biết sao đột nhiên hắn lại nhắc đến gia đình mình, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì thấy lạnh toát cả sống lưng. Lúc Vương Hựu tiến về phía trước hai bước, hắn ta vô thức muốn lùi lại, may mà phía sau còn một cái bàn mới giúp Tần Vũ không làm trò cười cho thiên hạ.

"Ngươi... ngươi..."

"Hôm nay người hầu của Vương mỗ dùng bữa trong tửu lâu, hành xử không phải phép, mặc cho Tần công tử đổ thức ăn lên người mà không biết né tránh, mặc cho tay sai của Tần công tử lăng mạ, đánh đập mà không biết kêu oan nhờ giúp đỡ, đúng là sai lầm lớn." Vương Hựu chắp tay trên đầu, giọng nói trong trẻo vang vọng trong Thính Vân Lâu: "Vương mỗ dạy dỗ kẻ dưới không nghiêm, để cho người hầu của mình bị bắt nạt đánh đập, tội này không thể tha thứ."

"Vương mỗ tại đây xin lỗi Tần công tử."

Đầu gối hắn đập xuống nền đất, hai tay đặt trên trán, vững trãi hành đại lễ.

Cả Vân Thính Lâu to lớn yên lặng như tờ.

Một lát sau, Vương Cần Sinh phục hồi lại tinh thần, bỗng khóc lên: "Công tử!"

Vương Hựu đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy ánh nến trước mắt, trên chóp mũi vẫn còn lưu lại mùi hương chốn khuê phòng.

...

Ôn Ngưng và Ôn Kỳ đạt được thỏa thuận, tâm trạng rất vui vẻ. Nhưng lúc nàng trở lại Ôn phủ thì trời đã tối, nàng và Lăng Lan nói chuyện ổn thỏa trên xe ngựa rồi mới chậm rãi tiến vào phủ.

Vốn tưởng sẽ đυ.ng phải Ôn Đình Xuân, bị ông ấy quở trách một trận, nhưng không ngờ hôm nay Ôn Đình Xuân trực ca vẫn chưa về. Mà lúc này lại gặp được Ôn Lan mấy ngày không thấy mặt.

Thật ra Ôn Lan cố ý ở viện Hương Đề đợi Ôn Ngưng.

Mấy ngày nay hắn công việc bộn bề, ngày nào về đến nhà cũng gần nửa đêm, đến gặp nàng không tiện, nhưng hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng.

"Đại ca?" Ôn Ngưng kinh ngạc nói: "Huynh ở đây chờ muội muội à?"

Ôn Ngưng xách váy đi tới.

Ôn Lan quét mắt qua một cái, biết hôm nay tâm trạng muội muội khá tốt, khóe mắt vương nét cười, khuôn mặt như gió xuân.

Hắn cười nói: "Cũng không phải, hôm nay muội đi đâu vậy? Trễ thế rồi mới về. Cũng may gần đây cha bận rộn, hôm nay còn chưa tan làm."