Chương 5: Hồn Ma Bóng Quế

Mỹ nam tử tóc bạc đứng trước mặt mọi người. Hắn đưa tay vào trong miệng lấy ra một túi vải nhỏ màu đỏ, loại túi nhỏ đựng tiền xu. Cái túi xẹp lép xem ra không có gì bên trong. Có lẽ vì ngậm cái túi mà giọng hắn mới hơi ồm ồm. Cái túi lấy ra rồi thì giọng nói cũng thanh thoát hơn. Hắn nhìn vào vị tiểu thư kia mà nói.

° "hãy nhìn cơ thể của ta, chắc các ngươi hiểu ta muốn nói gì rồi phải không?"

Vị tiểu thư đang ngơ ngác trước vẻ đẹp ấy, lúc này nghe nam nhân tóc bạc nói vậy thì sực nhớ ra điều gì, vội vàng lấy tay che mặt mà la lên.

- " Á á á...ghê tởm quá, đồ thô bỉ "

Một nam nhân không mặc gì lại đứng khoe thân trước một vị tiểu thư đài các thì đúng là vô cùng thô thiển. Bọn hộ vệ tuốt kiếm trừng mắt.

- "Tên khả ố kia, dám khinh bạc tiểu thư nhà ta, muốn chết sao?"

Nam nhân tóc bạc thở dài, mà vị tiểu thư kia tay che mặt nhẹ nhàng tách hai ngón tay. Đôi mắt khẽ nhìn qua khe hở mà ngắm nhìn cơ thể tuyệt mỹ, "đây thực sự là một cơ thể nam nhân sao? Trên đời có nam nhân sở hữu một cơ thể tuyệt mỹ thế này ư?" . Trong lòng cảm thán, khuôn mặt đỏ ửng, cảm thấy bụng nóng ran. Thực ra con người dù nam hay nữ đều giống nhau cả thôi. Một người đàn ông khi nhìn thấy mỹ nữ khỏa thân trước mặt mình thì cảm giác cũng giống như người phụ nữ chiêm ngưỡng vẻ đẹp cơ thể nam nhân. Nhưng võ giới hiện tại còn trong thời phong kiến. Trai năm thê bảy thϊếp, gái chính chuyên một chồng. Người phụ nữ trong thời phong kiến bị biết bao nhiêu gông cùm xiềng xích của nho giáo tam tòng tứ đức. Không riêng tiểu thư đó mà tất cả nữ tử khác đều phải bịt mắt kêu la như vậy mà thôi.

Nam nhân tóc trắng chẳng thèm nói gì, lặng lẽ đi thẳng về chiếc chăn của mình mà ngồi xuống. Thư sinh đang cầm dù lúc này để xóa tan bầu không khí căng thẳng liền cười gượng.

- "Vị huynh đệ đằng kia. Ta với hai vị đại hiệp này chỉ đi ra ngoài một lát rồi về, tại sao lại bảo ta sẽ chết?"

Nam nhân ngồi bệt xuống, trừng mắt nhìn thư sinh.

° "ta không nói ngươi, ta nói bọn chúng "

Thư sinh kia nghe vậy thì giật mình, mà nhóm mười người thì tròn mắt ngạc nhiên. Vị tiểu thư kia lúc này không che mắt nữa mà quay sang hỏi.

- "tai sao ngươi nói vậy? Chúng ta đi theo hắn thì làm sao mà chết được?"



Nam nhân tóc bạc vẻ mặt chán nản, hắn ngáp một cái.

° "ta nói các ngươi nhìn cơ thể của ta mà các ngươi vẫn chưa hiểu vấn đề sao? Bên ngoài mưa rất to, ta chỉ ra ngoài chút xíu mà ướt hết tất cả. Trong khi tên thư sinh kia không hề bị ướt. Dẫu rằng hắn mang theo dù nhưng không thể tránh khỏi bị ướt vài chỗ, đằng này hắn khô ráo hoàn toàn, thậm chí cả cây dù của hắn cũng không hề ướt "

Nói đến đây thì lập tức cả mười người quay phắt lại nhìn thư sinh. Quả thật không sai, hắn khô ráo hoàn toàn. Cả bọn lắp bắp.

- "Không thể nào, làm sao có thể...?"

Thư sinh kia không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn về phía nam nhân. Nam nhân tóc trắng nhìn thẳng vào mắt thư sinh mà nói.

° "không cần vòng vo , để ta chỉ thẳng ra luôn. Ngươi không ướt bởi vì ngươi không thể bị ướt. Nói cho vuông thì ngươi chỉ là một hồn ma bóng quế vào đây dụ dỗ bắt cóc người sống mà thôi "

Vừa dứt lời, thư sinh kia trợn tròn mắt, cây dù hắn cầm rớt xuống đất rồi dần tan biến. Hắn đứng dậy rồi bay lên cách mặt đất một thước, là là bay ra ngoài biến mất trong cơn mưa. Cả bọn nhìn thấy hoảng hồn nép sát vào nhau rêи ɾỉ.

- "A.a.a... có ma..."

Cả đám run bần bật. Nam nhân tóc trắng lúc này ngáp một cái.

° "tên thư sinh này xem ra lúc còn sống là học trò thật sự. Không biết vì lý do gì bị yêu quái ăn thịt rồi khống chế linh hồn. Hắn chính là bị yêu quái thao túng tới đây dụ dỗ các ngươi đi theo hắn để yêu quái dễ dàng ăn thịt. Cũng may có ta ở đây xem ra số các ngươi chưa tận "

Nói xong thì phẩy tay một cái.

° "hắn đi rồi, các ngươi không cần phải sợ nữa "

Đoạn lập tức nằm xuống quay mặt vào trong ngủ tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra. Vô cùng bình tĩnh, vô cùng bản lĩnh.