Chương 6: Kẻ Thao Túng Hồn Ma

Hồn ma kia rời đi, hắn là là trên mặt đất bay đến một cái hang động cách đó không xa, khoảng chừng chưa tới nửa dặm. Bên trong hang xuất hiện một đôi mắt đỏ rực nhìn ra, giọng nói the thé phát lên.

- " sao lại trở về có một mình? Người ta kêu ngươi dẫn dụ đâu?"

Hồn ma lơ lửng lắc đầu.

- " Bẩm Bạch vương. Đã tưởng rằng có thể bắt được hai tên, thế nhưng giữa chừng xuất hiện một cao nhân cứu chúng rồi"

Trong hang phát ra tiếng phì phò đe doạ, ánh mắt yêu quái như trợn to hơn.

- " thật sự là cao nhân sao? Không phải là ngươi bất tài sơ xuất không lừa được chúng?"

Hồn ma lại lắc đầu, hắn khẽ run lên.

- "Là cao nhân, thật sự là cao nhân. Người này không cần nhìn cũng đoán biết được huyền cơ, xem ra là một vị đại năng nào đó ẩn mình. Nhìn bên ngoài thì hoàn toàn không có chân khí..."

Mới nói đến đây thì đã bị ngắt lời, đôi mắt đỏ rực trong đêm tối kia rời khỏi hang áp sát hồn ma.

- "ngươi nói là không có chân khí? Điều này không thể nào. Khí là máu của linh hồn, không có khí đồng nghĩa linh hồn không tồn tại. Chẳng lẽ hắn là một thây ma?"



Hồn ma lúc này lại lắc đầu, linh hồn lại khẽ run lên.

- "Hắn thật sự là người sống, có máu có thịt có hơi thở, nhưng lại không thể nhìn thấy chút chân khí nào"

Tồn tại được gọi là bạch vương kia phì phì mấy tiếng, yêu khí nồng đậm tỏa ra đầy giận dữ. Hồn ma lúc này khẽ lắc lư.

- "Kẻ đó có rất nhiều điều bất thường. Mái tóc hắn bạc trắng như cụ già 90 tuổi nhưng cơ thể lại cường tráng, nhìn vào không khác gì nam tử 20 tuổi. Thật sự rất kỳ lạ "

Đôi mắt đỏ rực lượn vòng quanh hồn ma, nhìn chằm chằm vào hắn.

- "ngươi chắc chắn là tóc bạc? Không phải tóc bạch kim đó chứ?"

Hồn ma lại lắc đầu, oán khí lắc lư.

- " Là tóc bạc trắng, không phải bạch kim, chắc chắn không phải bạch kim"

Đôi mắt đỏ trong đêm mưa tầm tã lại hướng về phía ngôi miếu đằng xa kia. Xem ra quá nhiều điều kỳ lạ. Tiếng phì phì lại phát ra.

- "được rồi, ngươi theo ta đến đó. Ta muốn tận mắt thấy vị cao nhân mà ngươi nói"



Vừa dứt lời, đôi mắt đỏ rực lướt đi dưới đêm mưa. Hồn ma cũng lẳng lặng lướt theo. Cả hai nhanh chóng đến được ngôi miếu. Chúng núp ở bóng tối bên ngoài mà nhìn vào. Bên trong nhóm mười người vẫn đang thức mà ngồi tụ lại với nhau trong lo sợ. Chỉ có một tên tóc trắng nằm ngủ ngon lành , xem ra chẳng quan tâm sự tình. Hồn ma khẽ nói.

- "Bẩm Bạch vương, chính là người đang nằm ngủ ấy"

Đôi mắt đỏ rực quan sát thật kỹ từng chi tiết, quả nhiên không nhìn thấy chút đấu khí nào. Lại quan sát cơ thể, đôi mắt đỏ ấy có thể nhìn thấy hơi thở và độ ấm từ trong bóng tối bên ngoài. Hắn khẽ phì lên một tiếng.

- "đúng là người sống, lại không có đấu khí, làm sao có thể?"

Bạch vương lại quan sát nhóm mười người, nhanh chóng nhận định.

- " một tên võ thượng, tám tên võ trung, và một nữ tử không có võ công. Một đám nhãi nhép"

Xem ra Bạch vương không cho đám hộ tống kia vào mắt, có lẽ thực lực cách biệt lắm. Bản tính cẩn thận, đôi mắt đỏ nhẹ nhàng lướt đi vòng quanh một lượt ngôi miếu hoang. Hắn muốn biết xung quanh còn người nào hay điều gì đó có thể ảnh hưởng đến việc của hắn. Khi đã an tâm rằng sẽ không có yếu tố bất ngờ nào khác xuất hiện. Hắn quay sang dặn dò hồn ma.

- "ngươi đứng ở đây quan sát, để ta thử vào đó dò xét xem thế nào"

Nói xong thì lướt đi về hướng cửa miếu. Hồn ma đứng lại nhìn theo. Bên trong nhóm mười người vẫn đang không biết bên ngoài có đôi mắt đỏ rực theo dõi họ từ nãy đến giờ.

Trời mặc dù mưa rất to, tiếng mưa áp đảo tất cả, thế nhưng những người bên trong lại cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến rợn người . Tựa như cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào vậy.