Chương 30: Đàm Phi Dương

Vũ Thanh Mục ngồi ở trong hang động trị thương, bên ngoài cũng lập một kết giới bao phủ để ngụy trang, hi vọng có thể ẩn mình cho đến khi nội thương được y khống chế. Người của ma giới ra tay quả nhiên là tàn độc, nếu như là La Hoành thì chắc chắn đã không thể bảo toàn tính mạng rồi, cũng may bên cạnh hắn còn có Lý Thục Ngư, cũng làm y bớt lo lắng hơn một chút.

Khoan đã, mình vậy mà đang lo lắng cho La Hoành sao? Vũ Thanh Mục vội nghĩ rồi cũng tự mình chống chế rằng y đã xem hắn là bằng hữu, thì việc lo lắng cho hắn gặp nguy hiểm cũng là bình thường. Chẳng biết tên ngốc đó vẫn còn đứng ở chỗ cũ chờ hay là đã đi rồi, nếu để tên hắc y nhân tìm đến thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Vũ Thanh Mục lại cẩn thận suy nghĩ một chút, tại sao tên hắc y nhân lại muốn động thủ với y trước khi y đến địa điểm hẹn với La Hoành, nếu gã thật sự muốn ra tay với La Hoành thì cũng sẽ không nhọc lòng như vậy, chỉ việc dồn lại một chỗ rồi gϊếŧ sạch là được. Đằng này lại giống như là ngăn cản không cho y gặp được người kia. Là sợ y sẽ phá giải được tà chú ở trên người hắn sao?

Cũng đúng, nếu người của ma giới đã có thể hạ tà chú lên người của La Hoành thì cũng có thể gϊếŧ hắn dễ như trở bàn tay, bởi vì hắn vốn dĩ không có khả năng phản kháng. Nếu nói như vậy thì trước mắt La Hoành sẽ không gặp nguy hiểm, mà người gặp nguy hiểm chính là y, tên ma đầu kia rất có thể vẫn còn đang ở bên ngoài tìm kiếm dấu vết của y, phải nhanh chóng trị thương sau đó tìm cơ hội thoát khỏi núi Túc Phong mới được.



Đàm Phi Dương đứng trước bức tường trong phòng luyện đan, giơ lên một bàn tay dùng pháp chú xoay theo chiều ngược kim đồng hồ, bức tường lập tức hóa thành một cánh cửa mở ra, gã ngó nghiêng chắc chắn không có người ở xung quanh mới bước vào trong.

Bên trong mật thất hoàn toàn được bao phủ bởi bóng đêm, chỉ được thắp sáng bằng vài ngọn nến dọc theo hai bên đường đi, vốn dĩ cũng không đủ để khiến người ta có thể nhìn rõ vật gì. Đến cuối mật thất lại là một cánh cửa đang mở rộng, bên trên chạm trổ những hình thù kỳ quái, giống như là tượng trưng cho yêu ma quỷ quái với những chiếc sừng và bộ răng dài sắc nhọn. Đàm Phi Dương đi đến trước mặt một hố đen, bên trên có một ảo cảnh, giống như là nơi có thể thông liên với bên ngoài. Gã lại tiếp tục xoay một bàn tay, bên trong ảo cảnh lập tức chuyển động rồi phát ra tiếng.

"Mọi việc đã đến đâu rồi?"

Giọng nói trầm khàn lại quỷ dị vang lên, nghe qua là có thể phán đoán được đó không phải là tiếng người. Đàm Phi Dương một tay chắp ở sau lưng, ngẩng cao đầu nhìn lên phía nhân vật bí ẩn bên trong ảo cảnh.

"Hắn đã tìm ra được sự thật về kí hiệu phong ấn pháp thuật, còn nhờ một người bằng hữu có tên là Vũ Thanh Mục đi tìm cách phá giải."

Đàm Phi Dương chậm rãi nói, dừng một chút lại tiếp tục.

"Bất quá ta đã sai Hắc Ô Nha đi giải quyết tên nhãi đó."

Ảo cảnh bên trong lại hiện ra hình ảnh một đôi mắt đỏ lẹm đến kinh người, nhìn qua đã có thể đoán được đó chính là một con quỷ, hay có thể nói chính là linh hồn của ma tôn bị phong ấn đã hơn một ngàn năm ở Ma vực. Đàm Phi Dương là chưởng môn của một môn phái tu tiên, cư nhiên lại có liên quan đến người của ma giới. Cũng không có nghi ngờ gì, kí hiệu tà chú phong bế pháp thuật của La Hoành, cũng chính là do gã ra tay.

"Tốt nhất là giải quyết cho thật sạch sẽ, bằng không đợi đến khi hắn giải được phong ấn, thì kế hoạch của chúng ta cũng tan thành mây khói."

Đàm Phi Dương lập tức bật cười, không ngờ người đứng đầu ma giới lại có suy nghĩ đơn thuần đến như vậy, nếu như không phải có gã đến hiến kế, thì có vẻ là còn lâu lắm ma giới mới được phục hưng.

"Ngươi yên tâm, kế hoạch này thất bại thì ta vẫn còn có kế hoạch khác, chỉ là… phải tốn thêm một ít thời gian mà thôi."

Đang nói chuyện thì bên cạnh Đàm Phi Dương lại xuất hiện thêm một cái bóng đen, không có nghi ngờ đó chính là Hắc Ô Nha đã được phái đi truy gϊếŧ Vũ Thanh Mục trở về.

"Tham kiến ma tôn, tham kiến Đàm chưởng môn."

Hắc Ô Nha quỳ một gối, chắp tay ôm quyền nói với hai kẻ ở trước mặt. Đàm Phi Dương lúc này mới xoay người lại nhìn gã, giọng trầm thấp hỏi.

"Chuyện ta giao cho ngươi, đã làm được đến đâu rồi?"

"Hồi bẩm Đàm chưởng môn, tên nhãi Vũ Thanh Mục này pháp thuật cũng không tính là tầm thường, lại giỏi ẩn thân chi thuật, ta vừa đánh hắn bị thương rơi xuống chân núi Túc Phong nhưng đã lập tức không tìm thấy bóng dáng nữa."

Hắc Ô Nha cúi đầu nói, vẻ mặt còn có chút bất đắc dĩ, gã từ trước đến nay đều có biệt tài thoắt ẩn thoắt hiện, quỷ kế đa đoan, cũng không có ai ở Ma vực ngoài gã có gan xuất hiện ở phàm giới gây sự. Vì vốn dĩ không có tu sĩ nào có thể bắt kịp được gã, cho nên Đàm Phi Dương mới phái gã đi diệt trừ Vũ Thanh Mục.

"Đám tu sĩ các người, đều là rùa rụt cổ!"

Giọng nói của ma tôn mang theo ngữ điệu tức giận vang lên, cũng khiến cho Hắc Ô Nha khϊếp đảm đầu cúi càng thấp. Đàm Phi Dương đột nhiên bị hắn vơ đũa cả nắm, vẻ mặt cũng không mấy tự nhiên. Rõ ràng là biết bản thân đánh không lại thì chẳng ai dại dột muốn dấn thân vào chỗ chết cả, trước tiên phải ẩn thân để bảo toàn tính mạng, điều này Đàm Phi Dương cũng có thể lý giải được.