Chương 31: Quyết Mộc Trấn

"Nếu vậy thì hắn cũng chưa đi xa đâu, cứ tiếp tục tìm ở Túc Phong Sơn đi, hoặc là để ý La Hoành một chút, hắn chắc chắn sẽ đến tìm La Hoành."

Đàm Phi Dương dùng giọng lãnh đạm nói, nếu La Hoành không hội ngộ được với Vũ Thanh Mục, thì có phải là hắn cũng không có cơ hội một mình đi tìm người phá giải tà chú hay không?

"Lúc nãy ta cũng sợ là tên họ Vũ kia đã trốn đến chỗ của La Hoành nên bí mật đến thăm dò, nhưng lại phát hiện hắn đã rời khỏi Túc Phong Sơn rồi."

Hắc Ô Nha cao giọng nói, bản thân gã cũng rất chắc chắn là Vũ Thanh Mục đã bị gã đánh trọng thương, hoàn toàn không có cách nào có thể nhanh như vậy tìm đến chỗ của La Hoành được. Cho nên La Hoành đã một mình xuống núi mà không có Vũ Thanh Mục đi theo.

"Ngươi tiếp tục truy lùng Vũ Thanh Mục, ta sẽ phái thêm người đuổi theo tên La Hoành kia, để xem hắn rốt cuộc là tìm ai để phá giải tà chú."

Đàm Phi Dương cũng nghĩ đến việc La Hoành đi cùng với Vũ Thanh Mục chủ yếu là muốn được người nọ bảo vệ, bằng không một mình hắn thì căn bản không có cách nào vượt vạn dặm xa xôi như vậy. Nhưng hiện tại Vũ Thanh Mục đã bị Hắc Ô Nha đánh trọng thương, chắc chắn sẽ không thể ngay lập tức gặp được La Hoành. Chỉ cần gϊếŧ chết Vũ Thanh Mục thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn, đối phó với La Hoành hiện tại căn bản là không cần dùng đến chút sức lực nào.

"Các người tốt nhất là xử lý cho thật tốt, Đàm Phi Dương, ngươi cũng đừng quên lời giao ước giữa chúng ta!"

Ma tôn giọng khàn đặc khó nghe cất lời, Đàm Phi Dương nghe xong lập tức ngửa đầu ra sau bật cười.

"Yên tâm, ta làm sao có thể quên được. Chỉ cần kế hoạch của chúng ta thành công, ngươi được hồi sinh thì lúc đó cả tam giới này đều do chúng ta cai quản."

La Hoành cùng với Lý Thục Ngư cũng không mất quá nhiều thời gian để đến được nơi cần đến. Ở phía trước mặt chính là lối vào của Quyết Mộc trấn, nơi mà Lý Thục Ngư nói rằng sẽ tìm ra được người có thể phá giải tà chú cho hắn.

Nhưng đều đã đến được nơi mà một chút tin tức của Vũ Thanh Mục hắn cũng không hề nghe thấy. Trong lòng hắn thì vẫn luôn tin tưởng rằng Mục huynh nhất định là có nỗi khổ riêng, hoặc là vì lý do đột xuất nào đó mới khiến y thất hứa như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng y thật sự đã quên. Cho dù y thật sự quên đi chăng nữa… cũng chắc chắn không phải là do y cố tình quên.

La Hoành không biết là tại sao bản thân mình lại có thể có suy nghĩ tin tưởng y đến mức độ như vậy, chỉ là trực giác trong hắn luôn mách bảo là hắn có thể không tin bất cứ người nào, nhưng Vũ Thanh Mục thì nhất định phải tin. Cũng chẳng biết là y có gặp phải nguy hiểm gì hay không, La Hoành quả thật là có chút lo lắng.

Lý Thục Ngư giống như là đã một ngàn năm không có ra thế giới bên ngoài, cái gì xung quanh cũng có thể khiến hắn tò mò và phấn khích đứng lại chăm chú nhìn xem. La Hoành tuy rằng lâu rồi cũng không được ra ngoài nhưng có mấy khi vẫn được cùng các sư huynh đệ xuống núi mua ít lương thực, phố xá náo nhiệt đối với hắn cũng không thể gọi là mới lạ được.

"Chủ tử, chủ tử, kia là cái gì? Có ăn được không?"

La Hoành nghe Lý Thục Ngư lớn tiếng hỏi, lập tức dời ánh mắt theo hướng bàn tay hắn chỉ về phía trước, quan sát một lúc mới nhỏ giọng nói.

"Là tiệm bán mì sợi. Ngươi muốn ăn?"

La Hoành hỏi hắn, nhưng cũng cảm thấy bản thân có chút đói bụng rồi, từ sáng sớm xuống núi cho đến bây giờ vẫn chưa có ăn gì. Cuối cùng còn không đợi Lý Thục Ngư kịp gật đầu thì hắn đã hướng tiệm mì mà đi đến.

"Ông chủ, cho hai bát mì sợi."

Lý Thục Ngư ngồi xuống ghế đối diện với La Hoành, xòe ra quạt giấy phe phẩy trước mặt, còn có thể ngửi được hương thơm của thức ăn. Không biết qua bao lâu rồi hắn mới được nếm lại mùi vị thức ăn ở nhân gian, so với chuỗi thức ăn ở dưới nước vẫn là mỹ vị hơn rất nhiều.

La Hoành thấy hắn phấn khởi như vậy, tầm mắt còn không rời khỏi bát mì ở trên bàn của người khác cũng cảm thấy buồn cười. Ở Túc Phong Sơn mấy ngày đều là ăn thức ăn thanh đạm không có mùi vị, Lý Thục Ngư cũng chẳng buồn hiện thân mỗi bữa ăn nữa, lần này xuống núi phố xá nhộn nhịp như vậy, hơn nữa thức ăn rất ngon và đa dạng, hai cặp mắt lồi của hắn đều sắp rớt ra ngoài rồi. La Hoành cười cười, cầm đũa đưa cho hắn.

"Còn nhớ cách dùng đũa không?"

"Ngươi làm sao vậy, mới chỉ có một ngàn năm không ra ngoài thôi, đâu phải là cả đời cũng chưa từng ra ngoài."

Nghe Lý Thục Ngư nói, La Hoành mới chợt ngẫm ra hắn đã có đến bảy ngàn năm đạo hạnh, mà một ngàn năm trước mới bị nhốt ở sông Hàm Dật, vậy thì lúc trước hắn đã có đến sáu ngàn năm tiêu dao tự tại ở bên ngoài rồi.

"Vậy khoảng ba ngàn năm trước ngươi đang làm gì? Cũng là một con yêu tinh đi hại người sao?"