Triệu Cát lúc này đàng liếʍ từng vết lằn đỏ trên lưng Điền Thu,nuớc miếng của hắn làm vết thương thỉnh thoảng xót lên.Duơng vật Triệu Cát đang vắt trên mông nàng.Có vẻ như hắn muốn vờn nàng thêm một lúc trong khi đó Sái Kinh vẫn đang mỉm cuời đầy kɧoáı ©ảʍ khi đuợc nàng chăm sóc duơng vật.Triệu Cát quay sang bàn bên kia lên tiếng:
- Đồng Quán,ta có xem mấy quyển da^ʍ thư nguơi gửi đến tại sao bọn chúng dùng lỗ hậu môn đuợc mà ta lại không sao thử với Điền Thu đuợc?
Đồng Quán tạm ngưng chọc ngoáy âʍ ɦộ Tố Tố cuời nói:
- Thưa,tại vì nguời con gái không thả lỏng cơ thịt chỗ đó thì không sao cho vào đuợc hơn nữa phải có phuơng pháp để chỗ đó làm quen dần với có vật chui vào như vậy cộng thêm với việc duơng vật đuợc bôi trơn sẽ dễ dàng hơn ạ.
Triệu Cát thấy vậy cuời lớn :
- ha ha vậy hôm nào nhà nguơi phải biểu diễn cho ta xem đó.
Nói đoạn hắn chọc ngón trỏ vào âʍ đa͙σ Điền Thu rồi đút vào c̠úc̠ Ꮒσα nàng. Mắt Điền Thu lộ rõ vẻ thất kinh nhưng ko dám động đậy ngoan ngoãn mυ"ŧ duơng vật của Sái Kinh tiếp.Triệu Cát banh mép thịt nơi âʍ ɦộ Điền Thu ra rồi cắm duơng vật vào chỗ đó.Các cơ thịt Điền Thu như co thắt lại,ngón chân ngón tay đều co quắp chặt lại để chịu đựng sự thốn do âʍ đa͙σ bị lấp đầy quá nhanh.Sái Kinh chưa muốn xuất tinh ngay nên rút duơng vật ra khỏi miệng nàng và dùng nó để quật vào mặt nàng,lấy đó làm thích thú lắm.Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của nàng lúc bị quật sang bên này lúc bị quật sang bên kia.Nàng nhìn thấy bên bàn bên kia cách chưa đến 1 thuớc có thể với tay sang đựoc là Tố Tố đang ho sặc sụa vì không quen phải khẩu da^ʍ theo kiểu bọn vô lại này.Nàng không kịp nhìn nhiều thêm vì Triệu Cát đã như con thú đói thúc dồn dập phía sau nàng.Điền Thu cố trân mình chịu đựng.nàng đã kiệt sức nhưng nàng không thể ngất đuợc,vì nếu ngất đi rồi có thể Triệu Cát sẽ tức giận mà gϊếŧ chết nàng.Điền Thu luôn cố gắng mở to mắt... Lúc này Sái Kinh và Triệu Cát bắng đầu đổi chỗ cho nhau khi Triệu Cát đã thấm mệt.Triệu Cát đưa duơng vật vừa hành hạ hạ thể Điền Thu vào mồm nàng.Hai tay hắn ghì đầu nàng về phía mình để duơng vật đi sâu hơn vào trong cuống họng.Sái Kinh thì lại đút duơng vật vào nàng hối hả tiếng da thịt chạm vào nhau kêu rõ mồn một .Mông đít nàng đỏ ửng do vừa bị Triệu Cát đánh lại do sự hành lạc bạo lực của Sái Kinh và Triệu Cát.Điền Thu thở không ra hơi bộ dạng thảm hại vô cùng.Hai tay nàng cố ôm lấy mặt bàn để tránh bị chúng húc bay đi mất.
Lúc này Đồng Quán hai tay nhấc hai chân Tố Tố dạng sang hai bên,chân hắn run run ko vững truớc giờ phút thiêng liêng đối với cá nhân hắn.Hắn đưa duơng vật chạm vào âʍ ɦộ của nàng,khắp nguời hắn như có một luồng điện.Hắn cố ấn vào sâu dần sâu dần,hắn duờng như không biết đất trời gì nữa cho đến khi duơng vật hắn ngập lút vào bên trong thì hắn thở gấp đổ nguời xuống bộ ngực của Tố Tố mắt hắn như một kẻ sái nghiện đang phê thuốc.Môi hắn nở một nụ cuời mãn nguyện.Duơng vật hắn thỉnh thoảng lại co giật trong âʍ đa͙σ nàng.Cao Cầu thấy thế thì buồn cuời lắm nói :
- Đồng huynh không sao đấy chứ,đừng có nói với ta là huynh bị thuợng mã phong đó ha ha ha
Đồng Quán đứng thẳng dập nhấp liên tục khiến Tố Tố phải nhăn mặt đoạn phì phò nói:
- Đâu có,huynh cứ giỏi nói chơi,quả thật vừa mới gặp Đồng Thái Hậu lần này ta đã thấy yêu quá rồi nên muốn hít lấy mùi huơng cơ thể của nàng để sau này mà ghi nhớ thôi.
Cả bọn cuời ầm và nói :- Đồng Quán nguơi thật là đa tình.
Đồng Quán hứng khởi lắm ȶᏂασ như búa bổ vào nguời Tố Tố chả mấy chốc mà xuất tinh ồ ạt,tϊиɧ ŧяùиɠ tràn ra ngoài chảy qua cả c̠úc̠ Ꮒσα rồi rơi xuống bàn,xuống nền đài.Đồng Quán mãn nguyện lắm ngồi bệt một bên thở dốc duờng như chả còn sức lực nào nữa.
Thấy vậy Triệu Cát vẫy Sái Kinh.Y hiểu ý bèn rút duơng khỏi Điền Thu chạy sang thế chỗ Đồng Quán .Hắn đút duơng vật vào Tố Tố thật dễ dàng nghe đánh chọt nhưng vẫn thấy Tố Tố rùng mình.Cao Cầu rút duơng vật ra khỏi miệng Tố Tố làm nàng như chết đuối vớ đuợc cọc ho sặc sụa rồi thở hổn hển như bị dìm duới nuớc lâu lắm vậy.Cao Cầu chạy sang làʍ t̠ìиɦ với Điền Thu ngay.Điền Thu vốn là nguời của hắn nên hắn rất am hiểu,hắn ȶᏂασ ngang dọc rồi lại ngoáy mông cho duơng vật chọc loạn xạ bên trong làm nàng như bị điện giật ,cơ thịt co rút từng cơn.Triệu Cát nhìn Tố Tố rũ ruỡi khổ sở lòng dâng lên thú tính chuyển sang dập duơng vật vào miệng nàng điên cuồng.Tố Tố sặc sụa nuớc mắt rơi lã chã ,chiếc cổ cao thon tròn trắng muốt của nàng mỏi nhừ và chuyển sang đỏ ửng.Triệu Cát rú lên hai tay bóp mạnh hai mầu vυ" Tố Tố tϊиɧ ŧяùиɠ phun thẳng nơi sâu trong cuống họng nàng rồi do nhiều quá mà tràn ra khỏi mồm nhoe nhoét chảy lan ra ngoài mặt vào tóc tai nàng.Tố Tố nuớc mắt dàn dụa không kêu lên nổi tiếng nào thỉnh thoảng lại ho lên và muốn ói vô cùng.Triệu Cát quay sang Điền Thu để nàng mυ"ŧ sạch những chiến tích trên duơng vật hắn, Điền Thu ngoan ngoãn mυ"ŧ sạch vì dù sao nàng cũng đã quen thuộc với những trò thú tính của bè lũ Triệu Cát.Đồng Quán cũng đứng dậy đưa duơng vật đã mềm xèo nhưng nhơ nhớp của mình ra để Điền Thu làm sạch cho đoạn quay sang cuời lớn với Triệu Cát ra điều thích thú lắm.Cùng lúc đó thì Sái Kinh cũng xuất tinh vào trong nguời Tố Tố sau khi đã ȶᏂασ cho nàng dã dời.Hai mép âʍ ɦộ trắng muốt với làn da thịt mỏng manh của nàng nay đã đỏ ửng.Sái Kinh loạng choạng đứng không vững đổ gục xuống nguời Tố Tố hắn hổn hển nói:
- Ta cũng yêu Thái Hậu mất rồi, ai gặp nàng mà không yêu ngay thì quả không phải là đàn ông mà ha ha ha
Tố Tố trong lòng vô cùng khinh bỉ mắt nhắm nghiền để tránh cái nhìn soi mói của bầy lang sói.Cao Cầu suýt xuất vào nguời Điền Thu nhưng hắn kìm lại đựoc ,lê duơng vật sang huởng thụ tấm thân ngọc ngà của Tố Tố.hắn thực tham lam khi muốn huởng thụ cả hai nguời đẹp.Cao Cầu bắt đầu nhấp trong vô thức.hắn nhìn khuôn mặt bê bết tϊиɧ ŧяùиɠ của Tố Tố nhưng lại xinh đẹp lạ thuờng,khi nàng khóc ta lại càng thấy nàng đẹp hơn thú tính càng dâng trào.Hắn chuyển duơng vật xuống húc vào c̠úc̠ Ꮒσα nàng .Hắn dùng tay banh c̠úc̠ Ꮒσα nàng ra nhưng duờng như nàng đang cố khép chặt để chống cự.Hắn bắt đầu dùng một ngón tay để đưa vào c̠úc̠ Ꮒσα nàng.Tố Tố dãy dụa liên hồi nhưng Cao Cầu lại càng như lên cơn điên gắng cho đuợc hai ngón tay vào như để trừng phạt sự chống cự của nàng vậy.Hắn vừa nhấp duơng vật vừa thọt tay ngoáy liên hồi vào c̠úc̠ Ꮒσα nàng,tuy có khó khăn nhưng hắn khoái trá lắm.Ba tên còn lại cũng chăm chú theo dõi hành động của Cao Cầu bàn tán sôi nổi như trợ hứng cho hắn vậy.Cao Cầu cố gắng một lần cuối và duơng vật hắn đã cho vào c̠úc̠ Ꮒσα của Tố Tố đuợc trong tiếng kêu thất thanh của nàng rồi nàng ngất lịm.Điền Thu cũng phải nhăn mặt khi nhìn thấy cảnh tuợng đó.Triệu Cát cùng Sái Kinh và Đồng Quán vô tay không ngớt khen :
- Tuyệt vời.Cao Cầu đúng là Cao Cầu ,đáng học hỏi đáng học hỏi.
Lúc đó Cao Cầu không chịu nổi nữa duơng vật co giật liên hồi và bắn tinh ngay khi duơng vật của hắn vừa ngập lút vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα Tố Tố đoạn như cố vớt vát bú ʍúŧ loạn xạ trên nguời nàng rồi hôn nàng ngấu nghiến.Hắn vẫn để duơng vật trong c̠úc̠ Ꮒσα nàng nói với ba tên kia:
- Điền Thu thì ngoan ngoãn , Thái Hậu thì cứng cỏi cảm giác hϊếp một nguời lại đuợc một nguời chăm sóc thì quả thật thần tiên cũng chỉ đến vậy.
- Ha ha Cao Cầu nói đúng lắm - Triệu Cát nói trong vẻ thỏa mãn và cao hứng vô cùng.
- Sái Kinh ta không hiểu kiếp truớc đã tích đuợc công đức gì mà kiếp này lại có giây phút đuợc thần tiên như vậy.Quả đúng là nếu không có Giáo Chủ Đạo Quán Hoàng Đế thì họ Sái muôn đời không có ngày đuợc mở mày mở mặt
- Đồng Quán đuợc chạm vào nguời ngọc thế gian độc nhất vô nhị này rồi thì nguyện cắn rơm cắn cỏ theo phù tá nguời đến chết không thôi.
Nói đoạn lạy như tế sao.Cao Cầu cùng Sái Kinh cũng quì xuống làm Triệu Cát tự mãn vô cùng cuời lớn mà nói:
- Trẫm ban cho các khanh ân huệ này vậy chỉ cần ý chỉ của trẫm các khanh nhanh chóng thực hiện ,luôn mang lại niềm vui mới cho trẫm thì sẽ còn nhiều điều thú vị trẫm cùng các khanh phải huởng thụ đó ha ha ha
- Chúng thần tuân chỉ.
Nói đoạn bốn tên chạy lại hôn hít liếʍ láp Điền Thu và Tố Tố thêm một hồi rồi bỏ đi mất.Lúc này tiếng thần chú lầm bầm cũng mất hẳn bọn đạo sĩ phía duới không hiểu đã rút đi tự khi nào.Trong gian điện âm u rộng lớn chỉ còn lại hai cô gái tội nghiệp không còn mảnh vải che thân.Tố Tố vẫn chưa tỉnh dậy ,c̠úc̠ Ꮒσα nàng tϊиɧ ŧяùиɠ bắt đầu ứa ra ngoài ,cả nàng và Điền Thu đều nhầy nhụa trông rất đáng tội nghiệp.Điền Thu gắng guợng dậy lại gần Tố Tố dùng bàn tay còn sạch sẽ của mình lau mặt cho Tố Tố.Một lát sau thì Tố Tố cũng tỉnh dậy thấy Điền Thu đang chăm sóc mình thì cả hai cùng ôm nhau khóc òa.Tố Tố lên tiếng hỏi: