Con Người

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Để thỏa mãn mong ước được thưởng thức món ngon vật lạ của Nhà vua, tay đầu bếp đã dâng lên rất nhiều món ăn lạ mắt nhưng vẫn không thể làm vua vừa lòng. Sau khi vua biết hắn đã dâng vua món "con người …
Xem Thêm

Tôi rời khỏi giường, mở cửa sổ, đón nhận những ánh nắng đầu tiên của buổi sớm. Đã một tuần trôi qua kể từ khi làm hầu gái cho lâu đài, tôi vẫn chưa thực sự quen với không khí và sinh hoạt nơi đây.

Tôi xuất thân là một cô gái của vùng quê xa xôi hẻo lánh. Ở đó, chúng tôi phải ăn rau cho qua bữa, bánh mì lẫn yến mạch đều khan hiếm, còn thịt là một món ăn quá xa xỉ đối với vùng quê chúng tôi. Dân làng chỉ biết làm nông, nhưng năng suất không cao, bán ra cũng khó khăn vì làng ở rất xa đô thành. Quốc Vương không hề ngó ngàng gì đến ngôi làng khốn khổ đầy người chết vì đói này, họ không gửi viện trợ, cũng không chia sẻ khó khăn với chúng tôi. Dân làng đã nhiều lần liều mình trình thư lên thưa với Vua, nhưng lão ta chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện, để mặc chúng tôi tiếp tục vùng vẫy trong vũng bùn của đói khát. Tôi rời làng đến đây, một phần là muốn xem vương quốc này đang mục ruỗng đến đâu, một phần cũng là muốn kiếm được nhiều tiền hơn, với hy vọng có thể tự cứu lấy chính bản thân và gia đình.

“Ôi Lanna, mau thay đồ đi thôi.”

Mira gọi tôi. Cô ấy chịu trách nhiệm hướng dẫn tôi cho đến khi tôi trở thành hầu gái chính thức. Ngoài sự ân cần ra thì tôi không thích cô ấy lắm. Mira là người gốc ngoại thành. Ở cô nàng có cái khí chất của người thành thị: thích náo nhiệt, ham vui, còn hay hỏi han bắt chuyện. Mira hay bảo tôi kể về nhiều thứ ở quê nhà, đa phần là để nói chuyện phiếm. Tôi thường bóng gió cho qua chuyện vì chẳng có gì để kể, một ngôi làng đang chết dần trong tuyệt vọng thì có gì hay ho mà nhắc đến chứ. Dù sao thì cô ấy cũng chẳng giúp được gì tôi.

Làm người hầu cho lâu đài là điều khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Phải nói, tôi chưa từng làm công việc nào cần sự tỉ mỉ và thận trọng thế này bao giờ. Ngày đầu tiên, tôi xém làm vỡ một chiếc bình ở ngoài hành lang khi đang lau dọn. Ngày thứ hai, tôi trượt ngã khi bưng dao nĩa đến bàn ăn. Ngày thứ ba, tôi làm vỡ vài cái đĩa khi đang rửa chúng. Tôi tủi thân vì những lời la mắng mà vẫn phải kìm lại nước mắt. Nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều hồi còn ở quê, khi công việc của tôi chỉ là nhìn theo người lớn để học cách chăm cây, những ngày đó bao phủ bởi một sự nhàm chán không lối thoát. Tôi phát ngán khi nhìn thấy màu xanh của cây cỏ. Tại đây, tôi được ăn uống đàng hoàng mỗi ngày. Vả lại, tôi của bây giờ đã không còn vụng về như ngày đầu nữa.

Bỗng, tôi nghe thấy tiếng la chói tai của một con vật từ phía căn bếp. Tôi hé mắt vào xem thử. Là một con heo. Tên đầu bếp ở trong một căn phòng có màn che, gã để nó nằm trên bàn. Chân và mõm bị cột lại, chỉ kêu được vài tiếng “éc éc” yếu ớt. Tên đầu bếp đó cầm một vật như dao, rất nhọn, tôi không nhìn rõ. Gã ta liến dao quanh mình con heo. Tiếng kêu của nó cố to hơn. Nó biết mình sắp bị gϊếŧ.

Tên đầu bếp xoay dao, chọc thẳng vào cổ nó, một nhát vô cùng dứt khoát. Máu văng ra bắn tung khắp căn phòng. Nó không la nữa, chỉ thấy thân thể giật nhẹ. Gã ta tiếp tục ngoáy con dao vào sâu, ép cho máu chảy ra. Tiếng máu rơi xuống sàn tóc tóc, bốc mùi tanh nồng. Tôi ứ họng, đưa tay bịt miệng. Một lúc yên ắng làm tôi tưởng mọi chuyện đã xong nhưng không, gã rút con dao ra, sau đó lại chọc thêm một nhát nữa vào tim heo, nó mới thực sự chết.

Cánh tay săn chắc của gã khiêng con heo lên, treo nó thẳng đứng, rồi lấy một thùng nước sôi dội lên. Gã bắt đầu cạo lông. Sau đó, gã cầm một con dao khác, lựa phần bụng, rạch một đường dài. Tại chỗ rạch, tên đầu bếp banh nó sang hai bên, nội tạng ồ ạt bung và rơi hết ra bàn. Chúng vẫn còn vương lại chút dịch đỏ. Tạm bỏ qua những phần nội tạng đó, gã nhìn vào con heo bị tách gần như làm đôi, miếng da rũ xuống, trông gầy gò, nhăn nheo. Lại thấy gã mài một con dao mới. Rất nhanh sau đó, đầu con heo bị chặt đứt chỉ bằng một cú vung tay khiến tôi bất giác nghĩ rằng đầu mình vừa lìa khỏi thân mà đưa tay lên cổ. Con heo nào giờ chỉ còn thịt và xương. Đầu nó rơi xuống, hướng về phía tôi như một sự sắp đặt. Mắt nó, vì một lý do nào đó, vẫn còn mở và nhìn chằm chằm tôi. Tên đầu bếp tiếp tục khoét đầu con heo để móc não của nó.

Đến đây, tôi không nghĩ mình có thể coi tiếp được nữa. Cái mùi tanh của máu đã ám hết lên quần áo tôi. Tai của tôi chỉ còn nghe thấy tiếng con dao phay chặt từng miếng thịt trên thớt. Đôi mắt heo đó vẫn ám ảnh tôi đến tận giường ngủ.

Ngày hôm sau, tôi thấy gã đầu bếp dâng lên vua một món ăn lạ mắt. Với tôi, món ăn đó có một sức hấp dẫn đến kinh ngạc. Mùi thơm nhè nhẹ của cẩu kỷ và vấn mùi men theo kẽ hở của cái nắp bay ra, chầm chậm kí©h thí©ɧ vị giác dù nó vẫn đang bị đậy kín. Tôi đã không hề biết rằng mùi hương quyến rũ ấy chỉ làm nền cho vẻ đẹp thực sự của món ăn này cho đến khi chiếc nắp được nhấc lên, một thứ hào quang xán lạn của hoàng gia bất chợt lan ra trong không khí. Luồng sáng đó đã át đi mùi hương ban đầu khiến ta chỉ tập trung vào sự hấp dẫn gói trọn trong một chiếc đĩa sứ cống phẩm trắng muốt. Chỉ mới ngửi và nhìn thôi mà đã có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt, tôi không thể tưởng tượng nếu như được ăn vào thì sẽ như thế nào nữa. Một món ăn hoàn hảo đánh thức mọi giác quan.

Tên đầu bếp giới thiệu mình là Silas. Hôm qua tôi chưa nhìn kỹ vì tấm màn che, giờ mới thấy hắn ta rất vạm vỡ. Cánh tay cuồn cuộn như những tảng đá xếp chồng. Vùng ngực ôm sát vào chiếc áo, phồng lên, nảy nở như các chiến binh Trung cổ. Đôi chân cũng không ngoại lệ, chắc nịch.

Tôi nhận ra con heo mà gã ta mổ xẻ hôm qua chính là thứ đang nằm trên chiếc đĩa kia. Thật bất ngờ! Gϊếŧ một con heo to như vậy chỉ để làm ra một món ăn tí xíu kia thôi ư? Đúng là ai cũng thích ăn ngon, nhưng chẳng ai thích cách làm ra món ăn đó cả.

Đức Vua xắt miếng thịt đầu tiên ra. Lão bỏ vào miệng và nhai từ từ. Lão lại xắt thêm một miếng nữa và ăn tiếp. Cứ như thế, lão xử lý hết món thịt cực kỳ hoành tráng và vứt nĩa dao xuống, báo hiệu rằng:

“Ta ăn xong rồi, mau lau miệng cho ta.”

Tôi dám cá lão vua ấy đã có một bữa ăn ngon lành dù chỉ mất vài phút đồng hồ. Không! Trái ngược với suy nghĩ của tôi, lão nhận xét đây là một món ăn bình thường, suy cho cùng vẫn là thịt heo, chẳng có gì đổi mới. Lão muốn được ăn nhiều món lạ và hấp dẫn hơn, khiến lão phải thèm thuồng, khao khát nhiều hơn. Đó phải là một món ăn chưa từng có trên đời, để lão là người đầu tiên thưởng thức và chỉ có lão mới được phép thưởng thức.

Đây cũng chính là bộ mặt của người trị vì đất nước này. Một kẻ lạm quyền, thèm khát của ngon vật lạ, bỏ mặc chúng sinh, nhấn chìm đất nước trong bể khốn cùng, chỉ để thưởng thức thú vui ăn uống của riêng mình. Nói ngắn gọn, lão là một ông vua phàm ăn.

Về phần Silas, gã ta cúi đầu trước mặt vua, giấu cái khuôn mặt đang tái đi vì tức giận trước những lời sỉ vả vào món ăn của hắn ta. Dù sao thì gã cũng làm rất tốt rồi, có đúng không?

Đêm đó, hoàn tất công việc xong xuôi, tôi đang trên đường quay về phòng nghỉ. Bất ngờ, tôi va phải ai đó. Cú va mạnh làm tôi ngã xuống đất. Tôi ngước lên nhìn. Hình như là một người làm trong nhà bếp. Anh ta có vẻ hoảng hốt, chỉ liếc mắt qua tôi một thoáng nhanh rồi lại chạy biến đi. Tôi đứng dậy phủi sạch quần áo, tự thấy có chút khó chịu vì không nhận được một lời xin lỗi lịch sự. Một vài suy nghĩ hiện lên về con người kỳ lạ này nhưng thoáng chốc lại bị dập tắt.

Sáng hôm sau, tôi thức giấc trong căn phòng quen thuộc, cũng như mọi ngày tôi bắt đầu với công việc của mình. Tôi vô tình nghe một số bàn tán về Silas. Có người kể rằng, tối hôm đó, người ta nhìn thấy gã với bộ dạng vô cùng thảm não, tuyệt vọng, ngồi một mình trong nhà bếp. Dưới ánh đèn hiu hắt, chập chờn trong đêm tối, gã chặt một khúc thịt liên hồi, bằng tất cả sức mạnh. Đôi mắt đỏ ngầu mở to trừng trừng, miệng lẩm bẩm điều gì đó, đôi lúc lại nhép miệng cười trông rất đáng sợ. Phớt lờ qua lời truyền miệng tôi lại tiếp tục công việc của mình tuy rằng trong lòng có chút bất an. Dù sao thì Silas cũng là một đầu bếp nổi tiếng nhất thành phố phồn hoa này, trước nay chưa từng có ai dám thờ ơ với những món ăn tuyệt mỹ của gã cả. Không biết điều gì làm tôi nhớ lại cái người xô ngã tôi tối qua, cái gì đã làm anh ta sợ hãi như thế nhỉ. Phân tâm một lúc tôi trở lại với công việc.

Thêm Bình Luận