Ngày ta đến tuổi cập kê, Tần Hoài Viễn đã đến cửa từ hôn, vì chàng đã phải lòng người bạn thân thời ấu thơ của ta. Chàng nói Nguyệt Nương vừa yêu kiều lại thông minh, kiếp này, nếu không phải nàng sẽ …
Ngày ta đến tuổi cập kê, Tần Hoài Viễn đã đến cửa từ hôn, vì chàng đã phải lòng người bạn thân thời ấu thơ của ta.
Chàng nói Nguyệt Nương vừa yêu kiều lại thông minh, kiếp này, nếu không phải nàng sẽ không thú cô nương khác làm thê.
Để từ hôn, chàng đã quỳ xuống trên nền tuyết và chịu đánh ba cành cây gai, Nguyệt Nương ở bên cạnh vừa ôm lấy chàng ta vừa khóc: “A Kiều, ta cầu xin ngươi làm người tốt một lần, thành toàn cho ta và chàng.”
Ta lau nước mắt, mỉm cười xé giấy hôn thú trước mặt bọn họ: “ Vậy ta liền thành toàn cho các người.”
Một năm sau, ta mang vải đỏ treo kín mười dặm đường, trên đường đi chàng ta chặn kiệu của ta lại: “Thái tử cưới nàng là một cái bẫy, chỉ có ta là thật lòng yêu nàng.”
Chàng ta hối hận rồi.
Nhưng Đào A Kiều ta, con đường mà ta đi chỉ nhìn về phía trước, chưa từng quay đầu lại nhìn con đường mà ta đã từng đi qua.
Xem Thêm
Ủng hộ 12,000 Vàng để mua combo truyện A Kiều
Rẻ hơn 16.9% so với đọc từng chương (tiết kiệm 2,440 Vàng)