Chương 3

Chương 3

Nhìn dượng còng còng chậm rãi đi xa, chẳng hiểu sao lại nảy ra ý nghĩ muốn đuổi theo, ôm lấy dượng mà oà khóc.

***

Đang nghĩ thì bỗng nhiên một cốc nước đặt lên mé bàn cậu. Phó Thính Hạ ngẩng đầu, bắt gặp một người đàn ông chất phác và vạm vỡ đang cầm khăn lau mặt, chiếc áo may ô cổ tròn màu trắng khoác hờ trên người. Ngoại hình có mấy phần giống với Tống Đại Lực, chính là bố dượng của Phó Thính Hạ.

Đã bao nhiêu năm cậu chưa gặp dượng rồi? Mười năm, mười lăm năm? Có lẽ nói một cách chính xác, phải là mười hai năm trước, khi cậu nhìn người đàn ông ấy từ dưới lầu nhà mình, xách một giỏ đồ tập tễnh rời đi.

Phó Thính Hạ từng rất hận dượng mình. Hận ông dốt nát, hận ông tục tằn. Nếu ông không phải là một người như vậy, mẹ mình đã chẳng mất sớm đến thế, mình cũng sẽ không lưu lạc tới bước đường kia.

Nhưng sau khi từ chối gặp ông, cậu đứng cạnh khung cửa sổ trên lầu, nhìn dượng còng còng chậm rãi đi xa, chẳng hiểu sao lại nảy ra ý nghĩ muốn đuổi theo, ôm lấy dượng mà oà khóc. Có lẽ dượng đã cố hết sức rồi. Chỉ là với khả năng của dượng, không đủ để thay đổi vận mệnh bi kịch mà thôi.

Dượng không làm được. Nhưng bây giờ... Cậu có thể.

"Dượng về rồi ạ?"

"À! Trời nóng, phải uống nhiều nước vào." Dượng lúng túng nói.

"Vâng." Phó Thính Hạ cầm cốc nước, nghe lời uống một hơi hết sạch, nước hơi ngòn ngọt, dường như đã bỏ thêm ít đường. Thật ra những lúc thế này thì thêm muối sẽ hợp hơn, nhưng Phó Thính Hạ vẫn cười nói, "Uống nước xong, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều."

Nghe thế, ngay lập tức, dượng nở nụ cười, trên gương mặt khô cằn hằn lên những nếp nhăn: "Vậy thì uống nhiều một chút, uống nhiều một chút."

Ông nói rồi đoạt lấy chiếc cốc, đi rót thêm nước đường. Phó Thính Hạ uống liền hai cốc nước đường lớn, nhìn dượng đưa tới một cốc nữa bằng gương mặt đau khổ.

Phó Thính Hạ nhìn cốc, bất chợt ngẩn ngơ. Phải rồi, mẹ để lại cho mình một bộ chén cổ, chẳng biết từ bao giờ lại không thấy nữa. Nhớ lại một cách cẩn thận, lần này quay về ắt hẳn cậu sẽ mang đi tất cả đồ đạc, nhưng khi về đến thủ đô, cậu lại không hề trông thấy hai chiếc chén kia.

Chắc chắn dượng sẽ không động vào đồ mà mẹ để lại cho mình, nghĩ đến đây...

Cậu đặt cốc xuống, kéo một chiếc rương từ dưới gầm giường ra. Đấy là một chiếc rương bằng da trâu màu nâu, thoạt nhìn đậm chất rêu phong và cổ điển, tuyệt đối không giống món đồ mà một gia đình nông thôn có thể sở hữu.

Phó Thính Hạ mở rương ra, thứ được bọc bằng vải trắng để trong góc rương chính là bộ chén đó. Phó Thính Hạ lật ra nhìn, là hai chiếc chén đôi bằng sứ thanh hoa có dáng chuông trên rộng dưới hẹp, in hoạ tiết tam dương khai thái[1], niên đại từ thời Gia Tĩnh[2]. Hoa văn nhạt màu trang nhã, chế tác vô cùng tinh xảo, kích cỡ cũng vừa vặn cầm trong tay.

[1] Tam dương khai thái: Nghĩa đen là "Ba con dê mở ra thái bình". Đây là một biểu tượng có ý nghĩa may mắn của TQ. (Tất cả chú thích trong truyện đều là của người dịch)

[2] Gia Tĩnh: Niên hiệu của vua Minh Thế Tông, ông trị vì từ năm 1521 – 1567.

"Trước đây thỉnh thoảng mẹ con vẫn lấy chén này ra uống trà, nói là ông ngoại của con cho bà ấy. Dượng còn bảo cái chén bé tí thế này, uống rượu cũng chả ăn thua." Dượng cười nói mấy câu, xong lại thở dài.

Phó Thính Hạ chưa từng nghiên cứu về đồ cổ, nhưng ở nhà họ Nguyên lâu cũng biết, một cặp chén dáng chuông bằng sứ thanh hoa từ thời Gia Tĩnh, mười năm sau cũng phải bán được hơn một triệu.

Đúng rồi, lần đó sau khi đãi tiệc, hình như Tống Kiến Dân lên thẳng xe của chủ tịch xã về huyện, sau đó quay về thì có gì khang khác. Thậm chí bác cả còn ra vẻ hào phóng, cho dượng vay mấy trăm đồng để cậu làm phẫu thuật, khi ấy dượng đã cảm kích ông ta rất lâu.

Phó Thính Hạ thầm cười lạnh, hoá ra nguyên nhân là đây, cậu từ tốn gói ghém cặp chén lại.

"Anh ơi!" Tống Đại Lực và Tống Thính Hà đưa củi xong quay về, Tống Thính Hà nhảy chân sáo vào trong tìm Phó Thính Hạ.

Dượng nhìn thấy Tống Thính Hà và Phó Thính Hạ thân thiết như thế, cũng hơi bất ngờ. Tiểu Hà vẫn luôn sợ sệt đứa con vợ này của ông, từ bao giờ lại trở nên gần gũi đến thế?

Phó Thính Hạ đón lấy Tống Thính Hà nhào tới, bảo dượng rằng: "Con đã hứa đưa Thính Hà đi chơi rồi ạ."

Cậu vừa nói thế, dượng bình tĩnh lại ngay. Trẻ con mà, chỉ cần hơi lấy lòng thôi là sẽ thân thiết ngay, có điều lần này Thính Hạ quay về, hình như đã có gì đấy khang khác.

"Đừng quấy rầy anh con học bài, mau đi ra đi. Mấy đứa chen chúc trong phòng, anh con sẽ nóng chết đấy." Dượng đuổi hai đứa con ruột của mình ra ngoài.

Phó Thính Hạ thoáng cúi người, nhỏ giọng nói: "Chờ đấy, anh sẽ lén đưa em đi chơi."

Dứt lời, cậu nháy mắt phải với Tống Thính Hà, cô bé mới vui vẻ chạy đi.

Phó Thính Hạ đứng dậy, đúng lúc nghe thấy dượng mắng Tống Đại Lực: "Chỉ vì mấy cành củi mà mày cãi bác cả hả con, bình thường bố dạy mày thế nào?"

"Con biết mà, bác cả đánh không được đánh lại, mắng không được cãi lại, phải hiếu thảo với bác hơn cả với bố!"

Dượng cầm quạt hương bồ to bằng bàn tay, gay gắt đập một phát sau gáy Tống Đại Lực, nghe âm thanh đó, răng của Phó Thính Hạ cũng thấy xót: "Toàn học mấy lời bố láo, mày đắc tội với bác cả mày rồi, chuyện của anh mày phải làm sao, đồ không có mắt nhìn!"

Ông nói xong, mới phát hiện Phó Thính Hạ và Tống Thính Hà đang đứng cạnh cửa, ông ho một tiếng: "Dượng đi nấu cơm, mấy, mấy đứa làm gì thì làm đi!"

Tống Đại Lực lè lưỡi sau lưng ông, nói với Phó Thính Hạ: "Em chả biết tại sao bố lại tin tưởng cái nhà toàn thứ người sống lỗi đó nữa."

Phó Thính Hạ lắc đầu, buông tiếng thở dài.

Lúc ăn cơm, như mọi khi, trong bát của mọi người chỉ là mì sợi to trộn ớt cùng mấy cọng lá rau, chỉ riêng bát của Phó Thính Hạ là còn có vài miếng thịt muối.

Phó Thính Hạ gắp thịt muối bỏ vào bát Tống Thính Hà, dượng lập tức trầm giọng nói: "Tiểu Hà, trả thịt lại cho anh con."

Dù Tống Thính Hà đang nuốt nước miếng với miếng thịt kia, nhưng vẫn ngoan ngoãn gắp thịt để lại vào bát Phó Thính Hạ.

"Dạo này dạ dày con hơi lạnh, nên phải thanh lọc dạ dày hai ngày ạ." Phó Thính Hạ cười, lại gắp thịt trong bát cho Tống Thính Hà và Tống Đại Lực.

"Con khó chịu à?" Dượng vội hỏi.

"Không sao đâu ạ, chỉ cần thanh lọc dạ dày hai ngày là được rồi." Phó Thính Hạ trấn an, "Con thấy trong sách y viết thế."

Trong lúc hai người họ đối đáp, Tống Đại Lực đã nhét hết thịt vào miệng, nom ánh mắt khi bố ngoái đầu nhìn mình, cậu vừa nhai thịt mỡ vừa vội vàng nói: "Anh, anh đã nói rồi, anh phải thanh lọc dạ dày mà."

Tống Đại Lực vừa mở miệng, mỡ trong miệng đã lem ra ngoài. Dượng lắc đầu lườm: "Mày không ăn cơm hẳn hoi như anh mày được à, ít nhất thì cũng phải hơn em gái mày chứ."

Tống Thính Hà đang hưởng thụ miếng thịt bằng từng miếng cắn dè, nghe bố nói thế thì càng ăn sao cho nhã nhặn hơn. Tống Đại Lực đành phải nói: "Ầy, thiệt tình, trong nhà con là không có địa vị nhất."

Đúng lúc Phó Thính Hạ lại lật được một miếng thịt trong bát, nghe thế lại gặp thịt vào bát Tống Đại Lực, quả nhiên Tống Đại Lực như nhặt được vật báu, quên béng ngay chuyện địa vị.

Ăn xong cơm, Tống Đại Lực và Tống Thính Hà phụ trách rửa bát, Phó Thính Hạ ngồi ở bàn học đọc sách.

Dượng thì đi đến cạnh tủ mở một hộp bánh quy, lấy chiếc khăn bên trong ra, mở gói, để lộ một tập tiền bên trong. Sau đó móc tiền trong túi ra thêm vào, xong thì đếm lại một lần, cuối cùng vuốt phẳng từng tờ tiền quăn mép, mới cẩn thận gói khăn lại, trên mặt ánh lên nụ cười thoả mãn.

Phó Thính Hạ ngẩng đầu lên từ trang sách nhìn dượng, lúc nào ông cũng thế, cẩn thận chắt chiu từng đồng để làm phẫu thuật cho mình. Thật ra kết quả cuối cùng như vậy, ắt hẳn ông cũng buồn lắm. Phó Thính Hạ cảm thấy khoé mắt bất chợt nóng lên.

Đúng lúc ấy dượng quay người, Phó Thính Hạ vội cúi đầu xuống, sợ dượng nhận ra sự khác thường của mình, nhưng dượng lại không lẳng lặng đi ra như ngày thường, mà lên tiếng: "Thính Hạ, dượng biết... Các con đều không thích bác cả, nhưng nếu con không muốn quay về thủ đô, vậy thì để có lại học tịch ở đây, vào trường trung học số một ở huyện, thì đều phải dựa vào bác cả của con, dù sao bác ấy cũng là hiệu trưởng trường tiểu học, bác ấy có mối quan hệ."

Phó Thính Hạ không ngẩng đầu, chỉ ngoan ngoãn đáp: "Vâng, con không đắc tội ông ấy đâu."

"Hôm nay ở trên mỏ than dượng nghe ngóng được có một trại nuôi heo bán phân heo, dượng đã nói trước với tài xế trên mỏ than, ngày mai giúp dượng chở một xe. Dượng đã gieo hạt táo trong vườn rồi, nhất định năm sau sẽ được bội thu. Con cứ yên tâm, chắc chắn có thể chu cấp cho con học đại học y.

Phó Thính Hạ ngẩng đầu, nhìn dượng đáp vang một tiếng "Vâng".

"Thật luôn, vậy là sẽ khác năm nay, đầu tư hai trăm bốn mươi đồng, thu lại hai trăm bảy mươi đồng, vất vả cả năm mới kiếm được ba mươi đồng, còn bị cục thuế ở huyện bắt đóng thuế nữa chứ." Tống Đại Lực vẩy nước trên tay đi vào, chen miệng nói.

Dượng làm động tác doạ đánh cậu: "Cái thằng bạ đâu nói đấy này! Ngày mai đi gom phân heo với tao."

"Con cũng đi." Phó Thính Hạ nói, sau đó nhìn hai cặp mắt trợn to như trâu giống hệt nhau trước mặt, "Con mà còn ở nhà thì sẽ chán chết mất, muốn đi ra ngoài cho khuây khoả."