Chương 16: Có thể không?

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Đàm Viên Viên vẫn ở lại.

Cô không nghỉ việc, cô đến phòng làm việc của Trầm Ám thành thật xin lỗi anh, chỉ là mắt cô hồng hồng.

Trầm Ám cho cô về nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tới phòng khám làm việc. Cô chỉ lắc đầu, bởi vì buổi tối hôm nay khách đặt lịch hẹn nhiều, cô sợ một mình anh làm không xuể.

Ngày kia là tết trung thu, phòng khám sẽ nghỉ một ngày nhưng Trần Ám không nghỉ bởi vì căn bản anh không có nơi nào để đi. Kế hoạch ban đầu của anh là làm việc ở phòng khám đến tám giờ tối, ăn tối xong sẽ đến câu lạc bộ cầu lông rèn luyện sức khỏe.

Nhưng đến hiện tại, anh đã có kế hoạch khác.

Sau khi Miêu Triển Bằng đến, Trầm Ám ở lại thêm hai tiếng, khách hẹn buổi trưa tất cả đều dời lịch xuống tám giờ tối, có một số người đến muộn nên anh đợi thêm mất nửa tiếng.

Đợi đến khi anh xong công việc, đồng hồ cũng đã điểm sang chín giờ mười phút.

Anh nhìn điện thoại, sau khi anh gửi xong tin nhắn thoại đó vẫn chưa thấy Bạch Lê trả lời.

Anh đeo tai nghe, một bên vừa đi về hướng Đông Tân, một bên lấy điện thoại gọi cho Bạch Lê. Lần thứ nhất không có ai bắt máy, lần thứ hai cũng vậy.

Anh kiên trì gọi đến cuộc thứ tư, cuối cùng Bạch Lê cũng nghe điện thoại.

“ Em đã ăn cơm chưa?” Anh hỏi.

Giọng nói trong điện thoại đặc biệt cuốn hút, Bạch Lê khẽ xoa vành tai đang tê dại của mình, giọng cô rất nhỏ: “ Ừm.”

“Vừa rồi em mải làm gì thế?”

“... cho mèo uống thuốc”

Có một cuộc gọi khác gọi đến, anh liếc nhìn màn hình hiển thị qua đồng hồ, nói với cô: “Anh nghe điện thoại một lát.”

Là Vạn Quân gọi đến.

Hẹn anh tối mai ăn cơm, còn có cả Hổ Tam.

Trầm Ám nói đã biết: “Anh Vạn, làm phiền anh rồi, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Anh cúp máy, không gọi lại cho Bạch Lê, chạy thêm 20 phút nữa, cho đến khi đứng dưới toà nhà 20 khu Đông Tân, anh mới lấy điện thoại ra gọi cho cô.

Tời tiết nóng bức, anh lại chạy lâu như thế, mồ hôi nhễ nhại, giọng nói hổn hển: “Anh đang ở dưới lầu nhà em”.

Bạch Lê sửng sốt, bối rối hỏi anh: “ Tại…Tại sao?”

Anh cười nhẹ: “Theo em thì tại sao?”

“Em…Em không biết” Bạch Lê bối rồi chạy lại cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống , quả nhiên thấy một bóng đen đang đứng phía dưới.

“Trung thu em có về nhà không” Trầm Ám lấy ra điếu thuốc, châm lửa, nhẹ nhàng nhả khói.

“Không, em không về” Bạch Lê nhẹ giọng trả lời.

“ Vậy đến lúc đó, anh đưa em đi chơi” Anh một rít hơi thuốc, âm thanh cố chút khàn khàn, đặc biệt mê người.

“ Không, không cần đâu, em không đi”. Tai Bạch Lê phát ngứa, âm thanh nhỏ đi vài phần.

“Buổi sáng ngày kia, anh đến đón em.” Trầm Ám cười nhẹ,bỏ qua lời từ chối của cô, hút nhẹ một hơi thuốc, âm thanh trầm thấp: “ Nhà em có nước không? Anh khát rồi.”

Bạch Lê lẽ nào lại không hiểu ý đồ của anh, anh rõ ràng muốn cô xuống để gặp anh.

Cô cắn môi, căng thẳng đến mức mọi lỗ chân lông trên người đều muốn nổ tung: “Em mở cửa, anh tự lên lấy.”

Anh bật cười: “Được”

Nói xong, anh bước vài bước là đến tầng ba, Bạch Lê cho dù có như nào cũng không thể nhanh bằng anh. Cô thường uống nước lạnh, vừa mới lấy ra chiếc cốc giấy, rót được cốc nước quay ra mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay trước mặt. Cô bị dọa sợ đến mức lùi lại mấy bước, khẽ kêu lên.

Ở nhà nên đương nhiên cô sẽ không đội mũ, cũng không đeo khẩu trang. Gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ trước mắt anh, đôi mắt đen láy vì sợ hãi mà mở to, trong veo.

Cô mặc quần áo ở nhà, kiểu dáng quần tây dài tay màu trắng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn càng khiến rung động lòng người.

Trầm Ám chỉ đứng đó nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Nước, đưa cho anh”

Tay Bạch Lê run rẩy kịch liệt, khi đưa nước qua không cẩn thận bị đổ lên mu bàn tay.

Cô cụp mắt không dám nhìn anh, Trầm Ám đón lấy ly nước, ngửa cổ uống hai ngụm hết ly nước. Khi đưa cốc lại cho cô, liền thuận tay nắm chặt tay cô lại.

Người Bạch Lê run lê, cô sợ hãi nhìn anh, ánh mắt bối rối, bất lực.

Trầm Ám ngay lập tức buông tay: “Anh đi đây, em nhớ khoá cửa cẩn thận.”

Anh lui về sau mấy bước, chủ động đóng cửa, sau đó dựa người lên cánh cửa, nhẹ nhàng gõ mấy cái: “ Em đã khoá cửa chưa?”

Bên trong chuyền đến tiếng lạch cạch, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Lê: “ Vâng”.

“ Vậy anh đi đây” Trầm Ám nói xong lại nhẹ nhàng ghé vào cửa nghe động tĩnh, đến tận khi nghe thấy giọng nói của Bạch Lê vang lên: “ Vâng” anh mới xoay người rời đi.

Anh quay trở lại, xe đang để trước cửa phòng khám.

Khi khởi động xe, nghĩ lại ánh mắt hoảng sợ vừa rồi của cô, bất giác anh cảm thấy có chút đau lòng.

Anh không biết trước đây cô đã gặp phải chuyện gì, anh chỉ biết, đây là lần đầu tiên anh khát khao và vô cùng mong muốn được ôm cô vào lòng.

Anh muốn cô thoát khỏi sự hoang mang lo lắng và sợ hãi, anh muốn ngập tràn trong đôi mắt xinh đẹp kia là niềm vui và hạnh phúc.

Về nhà tắm rửa xong, anh đứng ở ban công hút thuốc. Một bên hút thuốc một bên di chuyển hoa từ phòng khách ra ban công cho thoáng gió, thuận tiện tưới cho chúng một ít nước.

Hoa đã héo rũ, lá cũng úa vàng.

Anh chụp một tấm ảnh gửi cho Bạch Lê: “ Em xem có phải rất giống em hay không?”

Một lúc sau cô mới trả lời: “...giống chỗ nào?”

Anh gửi đi một tin nhắn thoại, âm thanh trầm thấp mang theo ý cười, khàn khàn, có chút mị hoặc.

“ Đều thích cúi thấp đầu.”

Bạch Lê đỏ mặt, lại nhận được một bức ảnh do anh gửi tới, ngón tay anh đang cầm chiếc là, kèm theo là một tin nhắn thoại.

Cô mở tin nhắn, giọng nói mê người truyền đến.

“ Anh đang dắt tay nó”.

Bạch Lê mặt đỏ bừng, giây tước anh nói cô giống hoa, giây sau liền nói nắm tay hoa. Như thế không phải có ý là …nắm tay cô sao?

“Có thể không?” anh hỏi

Bạch Lê bối rối, căn bản không biết là anh đang hỏi cây hoa hay là đang hỏi…cô

Cô run run dùng tay nhắn tin trả lời: “Có thể”

Anh lại gửi đến một tin nhắn thoại, giọng điệu vui vẻ, khiến cho tai cô nóng tê dại.

“ Nhớ lấy lời em nói.”