" Mấy ngày nay, miệng vết thương không được dính nước, không được vận động mạnh, không được ăn đồ vật dầu mỡ cay độc, cách một ngày có thể tìm Richard thân ái của ngươi thay thuốc một lần".
Diệp Nhất Bách vừa nói vừa tháo xuống bao tay cao su trên tay.
" Thật..........Thật sự sẽ không để lại sẹo sao?" Jenny ôm mặt, hỏi thật cẩn thận.
Bởi vì xung quanh miệng vết thương được tiêm thuốc tê, Jenny cảm thấy nửa bên mặt mình không có cảm giác, lại cảm thấy hình như má phải mình sưng rất to, nhưng sờ lại cảm thấy bình thường.
Miệng vết thương lớn như vậy thật sự không để lại sẹo sao? Jenny hoài nghi nhìn về phía Richard, ồ, không sai, là Richard. Nàng khoong dám nhìn Diệp Nhất Bách, cái bác sĩ " bá bá bá" liền cắt tóc nàng xuống, lại " bá bá bá" đem mặt nàng khâu lại.
Bác sĩ kia thật đáng sợ, hắn vừa nãy làm được năm phút sao?
Jenny nhớ rõ sự khϊếp sợ của mình với tóc rơi trên mặt đất, trái tim vô cùng đau đớn , sau đó nàng cố gắng nghẹn nước mắt lại, làm chúng nó không chảy xuống, sau đó....... Liền không có sau đó.
" Richard?" Nàng túm nhẹ áo blouse trắng của Richard.
Vẻ mặt Richard cũng đang trong trạng thái mộng bức. (kinh ngạc, chấn độc, trợn mắt há mồm).
Lời nói không lâu trước đây của giáo sư Bonn vọng lại trong đầu hắn, " Năng lực kỹ thuật giải phẫu của Diệp tương đối kém, ngươi giúp hắn nhiều chút. Năng lực giải phẫu của Diệp tương đối kém, ngươi......."
Lão sư gọi như này là năng lực kém?
"A?" Richard nhìn về phía Jenny đỏ vành mắt đang xem hắn, " Khâu lại rất bằng phẳng, hơn nữa miệng vết thương của ngươi không sâu, cho dù có sẹo cũng rất nhỏ".
" Thật sự?"
"Thật sự".
" Vậy ngươi còn yêu ta không?"
Richard: ........... Vấn đề này ta không thể trả lời.
Diệp đại bác sĩ làm khâu lại xong cảm thấy chính mình cách bàn giải phẫu gần thêm một bước, tâm tình vui sướиɠ mười phần, tốt tính giải vây nói:" Tiểu thư Jenny, ngài cũng quá coi thường bác sĩ Richard, bác sĩ Richard càng coi trọng vẻ đẹp bên trong, hơn nữa ta đảm bảo miệng vết thương sẽ không ảnh hưởng đến sắc đẹp của ngài".
Richard mặt đang nghẹn đến mức không biết phải đáp lại thế nào liền vội vàng nói:" Đúng đúng đúng, vẻ đẹp bên trong".
Jenny cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ đối với thuyết minh " Vẻ đẹp" của Diệp Nhất Bách, nhất thời trong phòng trị liệu không khí phá lệ hòa hợp.
Lúc này, Một giọng trẻ con non nớt vang lên bên tai mấy người.
" Chị gái, nếu ngươi tốt hơn rồi, ngươi có thể nói với hắn là, làm hắn đừng bắt baba của ta". Tiểu nữ hài tóc tết bánh quai chèo dựa vào khung cừa, cẩn thận dò ra nửa người, dùng ánh mắt ưới át nhìn Jenny.
Tay Diệp Nhất Bách đang dọn dẹp lại thiết bị dừng lại, liếc mắt nhìn về phía Jenny đang ngồi trên ghế".
Jenny ngồi trên ghế nghe vậy nhíu mày, nàng sờ mệng vết thương đang được băng gạc bao lấy, đang muốn nói chuyện, lại thấy bên tai truyền đến âm thanh cực nhỏ, " Vẻ đẹp bên trong".
Vẻ đẹp bên trong?
Ánh mắt Jenny sáng lên, đây không phải thời khắc tốt nhất để nàng thể hiện ra vẻ đẹp bên trong của mình sao?
" ôi, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, ngươi yên tâm, chị sẽ không để hắn bắt baba của ngươi, ta không đàng lòng để một đứa bé như ngươi lẻ loi một mình". Nói, nàng từ ghế đứng lên, đi đến ngồi xổm xuống trước ặmt nữ hài, còn ôn hu sờ đầu nữ hài.
Nữ hài tết bánh quai chèo nghe vậy vui mừng nhảy lên tại chỗ, " A ba A ba ngươi nghe không, chị gái nói khoong bắt ngươi, cảm ơn chị gái".
Trên mặt tài xế xe kéo cũng lô ra biểu tình vui mừng khôn xiết, " Cảm ơn cảm ơn, Tiểu thư nài thật là thiện lương rộng lượng".
Jenny nghe được lời ca ngợi đã đoán trước, trên mặt càng sáng rọi lên, " Thế nhưng không truy cứu thì không truy cứu, kế tiếp tiền thuốc men, phí bồi thường thì không thể thiếu, ta không lấy của ngươi nhiều, bác sĩ nói sau bảy ngày cắt chỉ, phí làm công bảy ngày, rất công bằng đúng không".
" Đúng đúng đúng, hẳn là, rất công bằng, rất công bằng". Tài xế xe kéo gật đầu liên tục, kết quả đã tốt hơn tài xế xe kéo dự đoán rất nhiều, hắn còn nghe qua rất nhiều đồng nghiệp đυ.ng vào người nước ngoài ở Tô Giới bị tịch thu xe còn ăn cơn tù.
" Cảm ơn, thật sự cảm ơn ngài". tài xế xe kéo không nhịn được lại cảm tạ.
Jenny cũng cười rất vui vẻ, nàng quay đầu dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn Richard, thấy không? Ta đẹp từ bên trong.
Richard:...........
Tiểu thư Jenny đã quên đi cái đau của vết sẹo, à không, vết sẹo của nàng còn chưa tốt đâu, cũng quên luôn vừa nãy hoảng sợ vì suýt chút nữa bị huy dung đến không còn một tí nào, hiện tại chính là mang một khuôn mặt đầy băng gạc quấn lấy Richard muốn đến thăm quan văn phòng hắn.
Tuần bộ thấy đương sự không truy cứu, cũng không tự rước lấy phiền, nói một tiếng với Jenny rồi rời đi.
Tài xế xe kéo thất tuần bộ rời đi, trái tim treo nửa ngày cuối cùng cũng buông xuống, hắn thở phào một hơi, mang theo bé gái đi đến bàn hộ sĩ tính tiền.
Bàn hộ sĩ đúng lúc là Mary vừa nãy đưa kim tam giác cho Diệp Nhất Bách, " Tổng cộng mười chín đôla". Nàng đưa hóa đơn cho tài xế xe kéo.
" Đắt như vậy!". Tài xế xe kéo không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng, dựa theo tỷ lệ đổi lúc này, 1 đôla tương đương 1.85 đồng bạc, mười chín đôla tương đương 35 đồng bạc, đay đã là thu nhập gần nửa năm của tài xế xe kéo.
Càng đừng nói đến đôla, loại tiền nước ngoài như bảng Anh này, bọn họ dân chúng quèn dùng càng ít, muốn đổi ngay còn bị lấy một đống tiền thuê xa xỉ, trước sau cộng vào cũng phải gần 40 đồng bạc.
Hiển nhiên đã vượt qua năng lực chịu đựng của tài xế xe kéo.
Nhưng số tiền này hắn nhất định phải trả, tài xế xe kéo khẽ cắn môi, cùng lắm thì mang xe kéo bán đi!
" Ngài hảo, ta có thể trở về một chuyến hay không, ta đi một chút, ta sẽ trở lại, ta bảo đảm".
Tiếng trung của hộ sĩ Mary tất nhiên không giải đến mức có thể hiểu được đoạn tiếng Trung này, nàng cau mày lặp lại :" Mười chín đôla".
Diệp Nhất Bách thu dọn thiết bị từ phòng trị liệu đi ra, đúng lúc nghe thấy đoạn đối thoại gà đối vịt, hắn đi đến bàn hộ sĩ, lấy đi tờ giấy đầy chữ tiếng Anh trên tay tài xế xe kéo.
" Xóa chi phí thủ thuật của ta đi" (Phép dùng tay khéo léo và có kĩ thuật hoặc kinh nghiệm để tiến hành một chi tiết công việc nào đó có hiệu quả). Đãi ngộ của Tế Hợp đối với bác sĩ đúng là khá tốt, rửa sạch khâu lại loại này cũng đưa cá nhân bác sĩ nam đôla.
Hắn là bác sĩ thực tập, tiền lương cơ bản mỗi tháng là 30 đôla, nếu mà tham gia giải phẫu thì có thể chia theo trình độ tham gia phẫu thuật, nếu một ngày làm năm sáu ca, làm giàu không còn là giấc mơ a.
" Được, bác sĩ Diệp". Hộ sĩ Mary sáng lấp lánh nhìn Diệp Nhất Bách đáp lưu loát dứt khoát, bút trong tay nàng vung trên giấy tờ liền từ mười chín đôla biến thành mười bốn đôla.
Diệp Nhất Bách đang muốn đem tờ giấy trong tay cho tài xế xe kéo, chỉ nghe thấy dưới bàn hộ sĩ vang lên âm thanh mềm mại, " A ba không sợ, Nữu Nữu không cần cặp sách mới, chúng ta chậm rãi trả, có thế kiếm ra".
Tay đưa tờ giấy của Diệp Nhất Bách dừng lại tại chỗ, cũng chỉ là 14 đôla mà thôi, cũng chính là tiền lương nửa tháng của hắn, nếu có thể ké mấy ca giải phẫu, nói không chừng mấy ngày là trả hết.
" Nữu Nữu a ba thật xin lỗi ngươi". Tài xế xe kéo thiết hán nhu tình, hốc mắt cũng phải đỏ.
Được rồi.......
Diệp đại bác sĩ đem tờ giấy nhét lại vào tay Mary, " Nợ vào tên ta". Ít tuổi, tim cũng mềm yếu theo, liền không nhìn được trường hợp thương tâm như vậy.
Hộ sĩ Mary thấy thế, ánh mắt nhìn Diệp Nhất Bách càng sáng, nàng tiếp nhận tờ giấy một tay ném vào trong thudng rác, " Một cái thuật rửa sạch khâu lại mà thôi, cũng chỉ là mấy miếng băng gạc, này đó đều là hàng tiêu hao, nhìn cũng không phát hiện ra".
" Vật thật là cảm ơn ngươi".
" Không cần khách khí, bác sĩ Diệp". Mary hơi ngượng ngùng đáp.
Tài xế xe kéo tuy không hiểu hai người nói nhanh bằng tiếng Anh nhưng nhìn thấy tờ giấy bị ném vào thùng rác, cũng đoán được Diệp Nhất Bách đã giúp đỡ bên trong.
" Đây sao lại không biết xấu hổ, bác sĩ Diệp, ngài đã giúp chúng ta rất nhiều". Tài xế xe kéo mặt đầu cảm kích, liên tục khom lưng với Diệp Nhất Bách.
Diệp Nhất Bách xua xua tay, ngăn cản động tác của tài xế xe kéo, " Cũng không phải giúp không ngươi, một là cảm ơn ngươi lần trước , hai là ta có việc muốn ngươi hỗ trợ".
Hắn đã suy xét việc này rất lâu, nhưng vẫn chưa nghĩa ra một cái biện pháp chu toàn, nhìn đến tài xế xe kéo trước mắt, hắn cuối cùng có ý tưởng.
" Ngươi cũng biết, chị của ta Diệp Nhàn đi làm ở tiệm cơm tây, nàng là con gái mỗi lần đi qua đi lại một mình ta không yên tâm, nếu có tài xế có thể đsung giờ xác định địa điểm là đưa đón nàng, vậy không gì tốt hơn".
" Đương nhiên, tiền xe sẽ trả". Diệp Nhất Bách lại bổ sung một câu.
Tài xế xe kéo miệng đầy đáp ứng " Ngài yên tâm, việc này bao trên người ta, còn có chuyên lần trước, ta một mình chạy trước ngài cảm tạ ta ta không nhận nổi, ta đảm bảo lần sau gặp được chuyện như vậy, ta lấy mạng đặt cược cũng sẽ bảo vệ tiểu thư Diệp".
Diệp Nhất Bách thật sự không quen được loại này động không động liền lấy mạng đi đặt cược làm phương thức biểu đạt ở dân quốc, " Việc này ngược lại không cần, nếu thật sự có chuyện, ngươi dẫn theo chị ta chạy đến Cục Cảnh Sát, quan hệ của ta cùng các cảnh sát không tồi". Từng đánh nhau cùng nhau còn giao tình từng trợ giúp trào ngược dạ dày đâu.
Xe kéo mang theo con gái ngàn ân vạn ta à đi về, tiểu thư Jenny mang vẻ mặt đầy băng gạc cũng được Richrad khuyên bảo mãi bước một bước quay đầu ba lần ra khỏi cửa bệnh viện.
Tiễn đi mấy người này, Diệp Nhất bách với Richard đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
" Kỹ thuật khâu lại của ngươi không tệ". Richard liếc mắt trộm nhìn Diệp Nhất Bách một cái, lạc liếc mắt một cái, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói.
" Cảm ơn".
Cảm ơn? Chỉ như vậy liền không có?
" Ngươi biết vì sao bác sĩ Anderson được hoạn nghênh như vậy sao?" Richard cố gắng không ngừng.
" không biết".
Không biết? Không có? Ngươi không hỏi ta là vì sao ư?
Richard nhịn rồi lại nhịn cuối cùng không nhịn được nữa, " Bác sĩ Anderson được hoan nghênh nhất bởi vì một tay kỹ thuật khâu lại a, miệng vết thương vừa nhỏ vừa đẹp, rất nhiều nữ sĩ nói muốn hắn khâu lại, ngươi biết không? Hắn ở phòng khám Tây y bên ngoài một lần khâu thu bao nhiu phí!".
Richard vươn hai ngón tay, " Hai mươi đôla, còn là khâu lại".
" Cho nên...... Muốn học không?" Diệp Nhất Bách ngiêng đầu nhìn hắn.