Chương 14: Ta làm

Richard hiển nhiên đã xem thường phương diện mẫn cảm của phụ nữ.

Không đợi hắn xoay người lên cầu thang, liền nghe thấy một giọng nữ vui mừng mang lên, " Richard, ta liền biết ngươi không bỏ mặc ta, hu hu hu, ta sắp bị hủy dung".

Jenny một bên dùng băng gạc che miệng vết thương một bên chạy tới chỗ Richard.

Nói thật, vị nữ sĩ Jenny này lớn lên đúng là không tồi, nhưng mà chỉ tính là xinh đẹp, nếu nàng khóc đến nỗi đỏ hai co mắt, hai hốc mắt đầy nước, hơn nữa còn có một giọt máu theo băng gạc chảy xuống, kia lại khoong còn dính dáng đến hai chữ xinh đẹp.

Richard nhìn Jenny hướng hắn chạy tới, không hỏi hoảng sợ lùi về sau một bước.

Nhưng Jenny cũng hông phát hiện ra, nàng xông thẳng vào trong ngực Richard, sau đó tất cả nước mắt nước mũi dính hết lên áo blouse trắng Richard.

Diệp Nhất Bách đứng một bên nhìn thấy biểu tình Richard như là hỏng mất, hắn nghiêng đầu cầu cứu nhìn về phía Jonah cùng Diệp Nhất Bách.

Jonah hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Diệp Nhất Bách:.........

Mắt thấy ánh mắt cầu cứu của Richard dần trở nên thực chất hóa, Diệp đại bác sĩ tốt bụng mở miệng, " Vị nữ sĩ này, ngài tiếp tục khóc, miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng thối rữa, mặt ngài sẽ không cứu chữa được nữa".

Những lời này hiển nhiên là dùng được.

Nữ sĩ Jenny " Nấc ~" một tiếng, nhanh chóng ngừng khóc.

" Thật vậy sao? Richard, ngươi nhìn giúp ta xem, ta thật sự sẽ bị hủy dung sao? Nàng nói xong cẩn thận mở băng gọc ra.

Diệp Nhất Bách nhìn thoáng qua, miệng vết thương không sâu, nhưng lại rất dài, từ dưới lỗ tai kéo dài xuống tậm chỗ cằm.

Richard nhìn thấy miệng vết thương rất dài trên mặt Jenny cũng hít ngược một hơi khí lạnh, " Dài như vậy?"

Jenny nghe như vậy sắc mặt đại biến " Thật sự sẽ hủy dung?"

" Không đến mức hủy dung, trước khử trùng rồi khâu lại đi, đi phòng tị liệu với ta". Richard một bên trấn an Jenny một bên nói với Diệp Nhất Bách:" Đi xem Anderson lão sư có ở đây không, văn phòng của hắn chính là cách lão sư bên phải hai phòng, nếu hắn ở thì mời một chuyến đến đây".

Diệp Nhất Bách đang định gật đầu, Jonah liền mở miệng, " Đừng nghĩ, hôm nay Anderson lão sư có hai cuộc giải phẫu, chưa đến tối là không ra khỏi phòng phẫu thuật được, ngoại trừ Anderson lão sư, vài vị bác sĩ khác đều ở phòng khám, trong chốc lát không ra tới. Richard ngươi cũng là khoa ngoại, loại khâu lại này đối với ngươi không khó đi".

Khâu lại đương nhiên là không khó, nhưng muốn khâu lại vừa tốt vừa đẹp lại không hề dễ.

Năm 30 của thế kỷ XX, khoa ngoại giải phẫu còn chưa phát triển như đời sau mũi khâu rời rạc chia làm mũi khâu rời và mũi khâu liên tục, mũi khâu rời lại chia thành mũi khâu rời cơ bản, mũi khâu rời trong, mũi khâu rời ngoài, mũi khâu liên tục lại chia thành mũi khâu liên tục cơ bản, mũi khâu trong da, ......( đoạn này mình chỉ tìm được tên một số loại khâu thuần việt còn lại mình không tìm thấy)

phần lớn là dựa vào kinh ngiệm của bác sĩ, muốn khâu như thế nào thì khâu, chỉ cần khớp đến kín, khâu đến chắc là được, cũng là chuyên dùng cho khoa sản giải phẫu mổ bụng, bác sĩ kỹ thuật tốt sẽ nghiên cứu vấn đề mỹ quan của miệng vết thương, cũng có một loại khâu ruột thừa, kỹ thuật khâu lại ruột có chút mỹ quan, Anderson lão sư vừa nãy Richard vừa nhắc đến chính là loại này.

Nhưng các đại lão không ở, vẫn phải xử lý miệng vết thương, không thể cứ để lộ ra như thế.

Mặt Richard rối rắm dẫn Jenny đi qua đại sảnh, hướng phòng trị liệu bên cạnh đi đến, Diệp Nhất Bách do dự giữa hai lựa chọn theo sau hay về văn vòng nửa giây, thấy Jonah đã đuổi theo, lắc đầu cũng nâng bước đi theo phia sau.

" Đại ca, chị gái kia sẽ có chuyện sao?"

Thời điểm đi qua cửa bệnh viện, một tiểu cô nương bảy tám tuổi đầu buộc kiểu bánh quai chèo chạy tới túm chặt một góc áo blouse trắng của Diệp Nhất Bách.

Người Hoa?

Đây là người Hoa đầu tiên hắn gặp được khi đến Tế Hợp, biểu tình Diệp Nhất Bách không khỏi trở nên ôn hòa, " Yên tâm, sẽ không có việc gì".

Hắn còn muốn hỏi quan hệ giữa bé gái với Jenny là gì, chỉ là không đợi hắn mở miệng, tiểu cô nương nhận được câu trả lời của hắn đã hưng phấn chạy về phương hướng nào đó.

" Tuần bộ tiên sinh (cảnh sát giao thông đường bộ), bác sĩ nói rằng chị gái kia sẽ không có việc gì, ngươi đừng bắt baba của ta".

Diệp Nhất Bách lúc này mới chú ý đến lối vào đại sảnh bệnh viện ở một góc có một người đàn ông trung niên ăn mặc áo cộc tay quần bố biểu tình kinh hoảng với một tuần bộ một thân màu vàng.

Tuần bộ với tuần cảnh khác nhau, tuần cảnh lệ thuộc vào Cục Cảnh sát thành phố Thượng Hải, là đội ngũ cảnh sát của Hoa quốc, tuần bộ lại ;ệ thuộc vào Tô Giới, là nhân viên cảnh vụ có quyền lực ở Tô Giới.

" Đây không phải do các ngươi quyết định, tiểu thư Jenny đã tốt bụng, nếu là người khác, các ngượi hiện tại đang trong nhà giam". Tuẩn bộ vẻ mặt không kiên nhẫn nói.

Ánh mắt Diệp Nhất Bách dừng lại ở người trung niên kinh hoảng kia, người này giống như.......có chút quen mắt?

Chờ đến thời điểm đi đến trước cửa phòng trị liệu, hắn rốt cuộc mới nhớ ra, người đàn ông trung niên này không phải là tài xế xe kéo đã giúp Diệp Nhàn ngày hôm qua sao.

Bởi vì chuyện của Diệp Nhàn mà tài xế xe kéo kia bị nhóm lưu mang Tiền Đại Cường đánh vài cái, tình hình khi đó hỗn loạn, tài xế xe kéo nghe thấy tiếng súng liền rời đi rất nhanh, bọn họ cũng chưa kịp nói một một câu với người ta.

Vì thế dưới chân Diệp Nhất Bách xoay lại, đi đến hướng góc vừa mới thấy kia.

" Ngươi hảo, làm phiền một chút, xin hỏi vị tiên sinh này phạm phải chuyện gì?" Diệp Nhất Bách đi đến phía sau tuần bộ, vỗ bả vai tuần bộ.

Tuần bộ quay đầu lại, nhìn thấy mặt Diệp Nhất Bách đầu tiên là cau mày, lại nhìn xuống thấy Diệp Nhất Bách mặc áo blouse trắng thì ngạc nhiên một chút, " Ngươi là bác sĩ ở Tế Hợp?"

Diệp Nhất Bách gật đầu.

Được đến đáp án là khẳng định trên mặt tuần bộ lộ ra vẻ kinh ngạc, Tế hợp thế nhưng có bác sĩ là người Hoa.

Bệng viện Tế Hợp là nơi nào, là bệnh viện cao cấp do Anh Mỹ hùn vốn, là Tô Giới công cộng đứng đầu, thiết bị nước ngoài có thì nó đều có, giải phẫu nước ngoài có thể làm thì nó cũng có thể làm, được gọi là bệnh viện tốt nhất Phương Đông.

Tốt nhất không chỉ biểu hiện ở thiết bị cùng chữa bệnh và tài nguyên chăm sóc tốt nhất, mà còn biểu hiện ở giá cả và hẹn lịch khám, không chỉ giá khám bệnh cao, đặt giường bệnh mới càng khó, ví dụ như thái thái của phòng cảnh tuần bộ bọn họ muốn sinh con ở khoa sản của Tế hợp, nhưng đã đặt hai tháng vẫn không đặt được.

" Nga, là như thế này, tên tài xế xe kéo này chạy quá nhanh, đυ.ng vào tiểu thư Jenny, dây thép trên xe còn cào vào mặt tiểu thư Jenny. Tiểu thư Jenny tốt bụng, nói nếu mặt không bị gì thì chỉ cần bồi thường tiền thuốc men". Tuần bộ nói chuyện mười phần khách khí.

Nghe vậy Diệp Nhất Bách gật đầu, hắn đã xem qua miệng vết thương của Jenny khâu lại cẩn thậnthif vấn đề không lớn, vì thế hắn chuyển hướng nói với tài xế xe kéo đang kinh hoàng không biết làm sao:" Yên tâm, sẽ không có việc gì. còn có.........". Hắn ngừng lại tiếp tục nói:" Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn ngài".

Tài xế xe kéo đầu tiên là sửng sốt, về sau lại đánh giá cẩn thận Diệp Nhất Bách một hồi lâu, mới giật mình phát ra âm thanh, " Ngài..... Ngài là, ngày hôm qua người kia......." Hắn dùng hành động thể hiện tư thế bắn súng.

Diệp Nhất Bách gật đầu cười," Là ta, Diệp Nhàn là chị của ta".

Tài xế xe kéo ngượng ngùng," Ta hôm qua đã sớm chạy......".

Nhưng mà không chờ hắn nói hết, phòng trị liệu bên cạnh truyền đến tiếng hét chói tai, " Không! tại sao lại lưu sẹo chứ!" Ngay sau đó là một trận " Loảng xoảng leng keng" tiếng vang vật nặng rơi xuống đất.

Sắc mặt tài xế xe kéo nháy mắt trở nên trắng bệch, hàm răng hắn run lên, " Thật sự.......Thật sự sẽ để lại sẹo sao?

Hắn hiêu rõ, vị tiểu thư Jenny kia nếu mặt thật sự để lại sẹo thì sẽ không đơn giản là bồi thường tiền thuốc men nữa.

Diệp Nhất Bách nhíu mày, đã qua vài phút, Richard còn chưa xử lý xong sao?

" Ta đi xem". Hắn nói, đi đến phòng trị liệu.

Tròng mắt nữ hài tóc tết bánh quai chèo di chuyển cũng đi theo vào, đồng thời đi theo còn có tuần bộ cùng tài xế xe kéo.

Trong phòng trị liệu.

Cảm xúc Jenny đang trở nên mất kiểm soát, " Ta không muốn loại vết sẹo hình con rết này, ta đã nhìn qua vết sẹo trên bụng mẹ ta, ôi, nó quá khủng bố".

" Jenny, cảm xúc của ngươi không cần kích động như thế, ngươi động đến miệng vết thương, ngươi chảy máu!" Richrad tránh khỏi một bộ kiềm, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, " Miệng vết thương của ngươi không sâu như vậy, sẽ không khủng bố giống như sinh mổ, ta đảm bảo".

" Nói cách khác vẫn sẽ để lại sẹo đúng không! Ta mới 26 tuổi! Có sẹo sẽ có ai yêu ta sao? Cuộc sông về sau của ta phải làm sao bây giờ!" Jenny thét chói tai, rất giống một con hổ.

Diệp Nhất Bách xuất hiện trước của phòng trị liệu, ánh mắt hắn đảo qua, phòng trị liệu chỉ có hai người Richard và Jenny, Jonah ở đâu vậy?

" Ngươi coi bệnh viện là nhà ngươi sao? Hay coi hiện tại là thi đáu giọng cao nữ? Thấy miệng vết thương chưa đủ dài, muốn dài thêm chút nữa?" Diệp Nhất cau mày đi vào, " Nếu ngươi muốn chữa trị, thì ngồi xuống an tĩnh, nếu không muốn, Richard kêu bảo vệ, mời vị tiểu thư này ra ngoài".

"A?" Richard ngốc lăng.

" JOnah đâu? Nàng để lại một mình ngươi ở đây?" Diệp Nhất Bách tiếp tục nói.

" Ta bảo Jonah đi hỏi giáo sư Anderson có bớt được chút thời gian ....." Theo bẳn năng Richard trả lời.

" Cơ sở khâu vết thương cũng không biết, ngươi thành nằm viện y kiểu gì vậy?" ( mình cũng không biêt nó là gì luôn). Diệp Nhất Bách cảm thấy lời hắn nói với bọn nhãi ranh lúc trước có chút nặng, bọn họ đến dân quốc thì làm một bác sĩ bình thường vẫn còn thừa, rốt cuộc..... Hắn liếc mắt nhìn Richard một cái, rốt cuộc cái nằm viện y của bệnh viện được xưng là đứng đầu dân quốc càng thích hợp gϊếŧ heo hơn.

Richard hai ba giây vẫn chưa phản ứng lại, đợi hắn phản ứng lại.........

" Diệp! Ngươi ó biết ngươi đang nói gì hay không! Cơ sở khâu? Ngươi biết? Thượng đế a, phải để Bonn lão sư xem bộ dáng hiện tại của ngươi?" Richard tức giận nhảy lên tại chỗ.

" Nói xong? Nói xong thì đến khâu". Mắt hắn đảo qua bàn dụng cụ trị liệu, " Những cái này không dùng được, đi lấy một cái châm tam giác khoa mắt đến đây".

Richard bị tức đến cười, " Nói như ngươi biết làm".

" Không phải ta làm chả lẽ là ngươi? Hay cứ để vị Tiểu thư Jenny này che lại vết thương chờ bác sĩ Anderson ra khỏi phòng phẫu thuật? Đầu óc đâu".

Richard: !!!

Richard:" Được được được, ngươi làm, ta xem ngươi làm. Kim tam giác đúng không". Richard chạy ra khỏi phòng trị liệu gào về bên phía đầu hành lang kia một tiếng, " Mảy, ta yêu cầu khoa mắt kim tam giác, phiền ngươi nhanh đưa đến đây".

" Loại nhó nhất ấy". Diệp Nhất Bách nói thêm một câu.

Richard trừng mắt với hắn một cái, " Loại nhỏ nhất!" Cũng gào thêm một câu.

Jenny bị khí tràng của Diệp Nhất Bách dọa, cảm xúc đã ổn định nhiều, nàng cảnh giác nhìn Diệp Nhất Bách, " ta muốn Richard khâu lại cho ta".

Diệp Nhất bách hừ nhẹ một tiếng, " Được a, muốn mặt trở nên nhiều vẻ nhiều màu một chút, để hắn tới".

Jenny dừng lại, dừng ánh mắt hoài đánh giá Diệp Nhất Bách từ trên xuống dưới, " Ngươi ngươi còn trẻ hơn so với Richard, ngươi làm được không?"

Diệp đại bác sĩ đã rất lâu không bị người bệnh nghi ngờ đến vấn đề này, " Ngồi xuống".

" Lạch cạch" Jenny nhanh chóng ngồi xuống ghế.

Diệp Nhất Bách vén tóc Jenny ra, Richard đã làm sạch qua miệng vết thương, thế nhưng........

" Ngươi làm gì!" Thấy Diệp Nhất Bách cầm kéo muốn làm gì tóc mình, Jenny hốt hoảng kêu.

Sau đó không đợi nàng kêu xong, một tiếng" Răng rắc", tóc xung quanh miệng vết thương rơi xuống dưới.

Hốc mắt Jenny đỏ lên........

" Không được khóc".

" Hu". Theo bản năng Jenny che kín miệng.

Diệp Nhất Bách lại sát trùng làn da xung quanh miệng vết thương, đợi đến khi hắn đem nửa mặt nàng tô đến hồng, thì kim tam giác nhỏ cũng đã tới.

" lại đây". Diệp Nhất Bách gọi Richard.

Richard cười lạnh, " Như thế nào, chuyện đã đến trước mắt muốn lùi bước? Ta nói với ngươi.....".

" Câm miệng, đeo đôi mắt lên, nhìn".

Diệp Nhất Bách cầm lên kim nhỏ, " Miệng vết thương lộ ngoài da, thích hợp dùng phương pháp khâu trong da, loại khâu này vết khâu kín, cắt chỉ sớm, vết sẹo nhỏ, mỹ quan".

Hắn nhanh chóng đâm kim xuống mép vết thương, dưới ánh mắt không thể tin tưởng của Richard, kim khâu bay nhanh từ hai mép bên trong vết thương xuyên qua.

" Đường khâu phải song song với miệng vết thương, dọc theo sườn miệng vết thương dựa theo trình độ nặng nhẹ tiến hành ngắn nhỏ khâu lại. Diệp Nhất Bách một bên giảng giải một bên khâu lại, không lâu sau đường khâu liền xuyên ra từ một bên sườn khác, đôi tay hắn một bên kéo chặt sợi chỉ đồng thời mười ngón buộc thắt lại hai cái.

" Băng gạc".

" Nga, nga nga".

" Băng dính".

" Xong".

" Được rồi, bảy ngày sau đến cắt chỉ".

Jenny" Hu hu hu, tóc của ta.........