Chương 2

Trường trung học Hiệt Tú.

Vào khoảng cuối tháng 2 và đầu tháng 3, tuyết mùa đông cũng bắt đầu ngừng rơi.

Ánh nắng xuyên qua kẽ mây chiếu xuống các góc gạch trắng của tòa nhà văn phòng, khúc xạ thành vô số hình ngôi sao sáu cánh.

Hôm nay là ngày đầu tiên của Vu Thư Ngôn tại trường trung học số 1 Hiệt Tú.

Đi trên hành lang của tòa nhà văn phòng, cô dùng hai tay ôm quai cặp sách, mắt thì nhìn đôi bốt ngắn màu nâu dưới chân liên tục chạm đất, tuyết trên mép bốt cũng đã dần dần tan đi theo từng bước đi của cô.

Hai năm trước, vì kinh tế ở dưới quê suy thoái, cha mẹ cô đã quyết định đến thành phố Thanh Viễn, thủ phủ của tỉnh, để làm việc sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Chị gái cô, Vu Giai Nhạc, vì có thành tích xuất sắc nên đã được nhận vào trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố Thanh Viễn, Cũng là trường trung học cơ sở số 1 Hiệt Tú, vì vậy chị ấy đã đến đây sớm hơn cô.

Hai năm sau, Vu Thư Ngôn mới bắt đầu tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp 3, nhưng điểm của cô không đủ cao để được nhận vào một trường tốt nên học kỳ đầu cô phải học tại một trường cấp hai ở quê nhà, cũng may cha mẹ Vu đã thành công móc nối quan hệ nên cuối cùng cô cũng có thể chuyển sang trường khác một cách suôn sẻ.

Chứ chuyện chuyển trường giữa chừng cũng không phải là chuyện dễ.

Sau khi trải qua học kỳ đầu tiên ở trường trung học ở quê, khó khăn lắm cô mới tập làm quen được với việc hòa nhập với các bạn cùng lớp mới nhưng sau đó cô lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Đi trong một môi trường xa lạ, đầu cô luôn hơi cúi xuống, hoa văn kim cương phức tạp trên sàn hành lang lộ ra qua khe hở giữa phần tóc mái rũ xuống trên trán khiến tầm nhìn của cô cũng trở nên mờ đi.

Lời mẹ nói buổi sáng vẫn còn vang vọng bên tai cô:

"Khi đến trường mới, con phải nghe lời giáo viên và tuân thủ nội quy."

"Trong lớp phải luôn luôn chú ý lắng nghe, không hiểu kịp thì ghi lại để tan học có thể kịp thời hỏi giáo viên, đừng cứ im im như thế."

“Cố gắng kết bạn với những bạn học giỏi, đừng kết bạn với những đứa chỉ biết chơi bời lêu lỏng.”

"Không có việc gì thì đừng làm phiền chị gái con. Bây giờ chị con đang vào năm cuối cấp nên lịch trình học rất dày đặc, nhiệm vụ nặng nề, áp lực rất lớn."

...

Phù, cô khẽ thở dài.

Cô đã nghe những lời này từ khi còn nhỏ.

Mặc dù trình độ học vấn của Tằng Bình không cao nhưng bà ấy rất coi trọng việc học tập của các hai đứa con của mình.

Theo bà ấy, nếu không học tập chăm chỉ thì không thể vào đại học, không thể vào đại học thì đồng nghĩa với việc không có tương lai.

Vì vậy, Vu Thư Ngôn từ khi còn nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc để trở thành một cô học sinh giỏi, kính trọng thầy cô và tuân thủ các nội quy.

Và cô đã làm được tất cả.

Từ nhỏ đến giờ cô vẫn luôn rất ngoan ngoãn.

"Vu Thư Ngôn? Vu Thư Ngôn?"

Nghe thấy tên cô, Vu Thư Ngôn nhanh chóng ngẩng đầu lên. Người vừa gọi cô là giáo viên Vương Hồng đang đi phía trước, cũng là người vừa dẫn cô đi làm thủ tục nhập học.

“Cô Vương.” Cô liền tăng tốc để đuổi kịp thấy ấy.

"Thấy em nãy giờ vẫn không lên tiếng, có phải em đang lo lắng không? Đừng quá căng thẳng, trường chúng ta là trường trọng điểm của tỉnh, học sinh ở đây đa số đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện, bình thường đều chuyên tâm vào việc học, sẽ không có ai quậy phá làm em xấu hổ đâu." Cô Vương Hồng dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng cũng có một số người được “đặc cách” đi cửa sau vào đây, nhưng chỉ là một bộ phận nhỏ thôi, đừng để bị bọn họ dẫn vào con đường sai trái."

Vu Thư Ngôn gật đầu và ậm ừ.

"Hình như chị gái của em là Vu Giai Nhạc, học lớp tự nhiên phải không? Thành tích của em ấy rất tốt, thấy tin rằng em cũng có thể làm được như vậy."

Vu Thư Ngôn muốn "ừm" một tiếng và thừa nhận rằng đó là chị gái cô, nhưng khi nghe đến nửa sau lời nói của cô Vương, cuối cùng cô vẫn im lặng.

Vương Hồng liếc cô hai cái, thấy cô vẫn cúi đầu, vẻ mặt đầy ngượng ngùng rụt rè.

Cô ấy lắc đầu thắc mắc tại sao hai chị em nhà này lại có tính cách hoàn toàn khác nhau như vậy chứ.

Từ lúc đó cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chỉ về phía trước: "Đi thôi, chúng ta sắp đến phòng làm việc của thầy Đặng Duy rồi, để cô dẫn em đi gặp thầy ấy. Thầy ấy sẽ là giáo viên chủ nhiệm tương lai của em. Em yên tâm, thầy ấy rất tốt bụng và yêu thương học sinh…"

"Thật hết nói nổi! Em cho rằng em trốn sau rèm thì tôi sẽ không thấy sao? Một cái bóng lớn như vậy, em tưởng thầy bị mù không nhìn thấy gì sao?" Cô Vương còn chưa kịp nói xong, một giọng nói trung niên đột nhiên vang lên từ phía sau.

"Tôi còn tưởng các cậu chỉ là đang lén lút chơi game! Nào ngờ các cậu lại đang ăn mì xào! Ăn mì xào cơ đấy!!"

Vương Hồng lập tức im lặng, lập tức nuốt lại hai từ “hiền lành” vào cuống họng.

Vu Thư Ngôn vẫn hạ mi xuống, giả vờ như không nghe thấy gì, cô ngoan ngoãn đi theo bước chân của cô Vương Hồng bước vào văn phòng.

Nhưng cô đã yên lặng nhớ kỹ một điều: ở ngôi trường này, ăn mỳ xào trong lớp còn nghiêm trọng hơn việc chơi game.