Chương 1

"Bang bang bang——"

Vài tiếng gõ cửa liên hồi nhanh chóng phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, một con chó ở đầu ngõ cũng giật mình tỉnh dậy sủa vài cái.

Ý thức của Vu Thư Ngôn vẫn chưa quay trở lại, cô chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh đột ngột ập đến.

Cô cố gắng nâng mí mắt lên, vừa mở ra một khe hở, một luồng ánh sáng trắng chói chang chiếu vào mắt khiến cô theo phản xạ liền nhắm mắt lại.

Mẹ Tằng Bình đã tự ý mở cửa bước vào phòng cô rồi bật đèn trong phòng.

"Nhìn xem đã mấy giờ rồi mà con vẫn còn chưa chịu dậy nữa, hôm nay là ngày đầu tiên con đi báo danh ở trường trung học số 1, con muốn đến muộn à?" Giọng bà ấy nghe có vẻ the thé và gắt gỏng, một khi bà ấy đã mở miệng thì sẽ bắt đầu liên tục nói luyên thuyên. "Tại sao con không học theo tính nết giống như chị gái con kìa, mới sáu giờ sáng con bé đã tự mình thức dậy tranh thủ coi lại bài vở, còn con thì cứ dửng dưng như đứa trẻ lên ba vậy. Nhìn bộ dạng của con sao có thể vào được trường đại học tốt được đây?”

Vu Thư Ngôn dụi dụi mắt, miễn cưỡng thích ứng với ánh sáng rồi từ từ ngồi dậy. Cô thấy kim đồng hồ báo thức cạnh giường vừa điểm bảy giờ.

"Mau thay quần áo rồi ra ngoài. Chị gái con đang ăn sáng ở ngoài kìa, mau ra ngoài ăn với chị con rồi hai đứa cùng đi đến trường đi. Hôm nay ở trung tâm có tổ chức lễ kỷ niệm thành lập nên cha mẹ không có thời gian đưa hai đứa đến trường." Tằng Bình vừa nói vừa mở cửa, bà ấy đang định đi ra ngoài, nhưng trước khi đi còn ráng nán lại nói một câu cuối cùng: "Trong bộ dạng con cứ uể oải như cọng bún thiu kìa, sao không học theo tác phong của chị gái con gì vậy?"

Nói xong bà ấy liền nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Cửa còn chưa đóng hẳn, rất nhanh liền bị gió thổi toang ra, từng đợt khí lạnh lại nhanh chóng ập vào.

Vu Thư Ngôn không khỏi hắt hơi một cái, cô khẽ khịt mũi, xuống giường và đóng cửa lại hoàn toàn.

Sau đó cô quay lại giường, nhặt chiếc áo len và quần cotton đặt trên chăn mặc lên, cuối cùng còn khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài.

Ở nhà không có hệ thống sưởi sàn, trong phòng cũng không có điều hòa nên cô phải trang bị đầy đủ ngay khi ra khỏi giường.

Sau khi thay quần áo, Vu Thư Ngôn mở cửa đi ra ngoài thì nhìn thấy Vu Giai Nhạc vừa đứng dậy từ bàn ăn.

Cô ấy ném chiếc khăn giấy đang lau miệng vào thùng rác, nhặt chiếc điện thoại trên bàn lên rồi hét lớn vào bếp: “Mẹ ơi, con đi học đây.”

"Này, đợi đã, nhớ dẫn em gái con đi cùng. Ngày đầu tiên con bé còn bỡ ngỡ." Tằng Bình vội vàng ra khỏi bếp để nhắc nhở cô ấy.

Vu Giai Nhạc cau mày: “Hôm nay con có việc gấp phải đến trường sớm, hai người tự mình chở nó đi đi.”

"Hôm nay cha mẹ không thể chở em con. Ở trung tâm mua sắm đang tổ chức lễ kỷ niệm thành lập rất lớn nên chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người đến xem."

Tằng Bình làm nhân viên bán giày nữ tại quầy trong một trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố, thu nhập các ngày trong tuần của bà ấy đều dựa vào lương cơ bản cộng với tiền hoa hồng bán giày nên bà ấy nhất định sẽ không bỏ qua một sự kiện có lượng người qua lại cao như vậy.

“Vậy thì kêu cha chở nó đi.”

"Cha con đêm qua đã làm việc suốt đêm, mãi đến ba giờ sáng mới từ công trình về nhà, ông ấy chỉ vừa mới chợp mắt một lát."

"Haizz, nhưng mà con không thể đợi được nữa, con đang gấp lắm." Vu Giai Nhạc không còn kiên nhẫn nữa, cô ấy đi đến ghế sofa trong phòng khách lấy cặp sách đeo lên lưng, chợt liếc mắt qua phòng ngủ của Vu Thư Ngôn, cô ấy rũ mắt xuống hằn học lên tiếng: "Ai bảo nó ngủ nướng đến bây giờ mới dậy."

"Được, được, vậy con đi trước đi. Năm cuối cấp phải tranh thủ thời gian." Tằng Bình cũng đồng ý.

Vu Giai Nhạc liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Vu Thư Ngôn chậm rãi đi tới: "Mẹ, con có thể tự mình đến trường, con có thể tự tìm được phòng học."

"Chứ giờ còn biết làm gì nữa đây? Ai kêu con ngủ nướng đến giờ mới dậy, la hét lâu như vậy con cũng không thể đứng dậy. Tại sao chúng ta đều có thể dậy sớm nhưng còn con thì không?” Bà ấy có vẻ khá bất mãn: “Tại sao con không học được điểm tốt gì từ chị con cả?”

Vu Thư Ngôn mấp máy môi nhưng không nói gì.

Tại sao con không học được điểm tốt gì từ chị con cả?

Cô đã nghe câu nói này từ khi còn nhỏ.

Tằng Bình không thấy được vẻ mặt sụp xuống của cô, bà ấy kéo cô lại: “Tranh thủ tới ăn sáng đi, lát nữa mẹ sẽ đưa con đến ga tàu điện ngầm, chỉ cần con nhớ xuống ga nào là được rồi. Mẹ đã liên lạc với thầy chủ nhiệm Vương của lớp con, lát nữa thầy ấy sẽ đón con ở cửa."