Chương 3

Trong văn phòng lúc này có hai nam sinh cao ráo mặc đồng phục học sinh đang đứng trước bàn, quay lưng về phía cửa.

Một chàng thanh niên gầy hơn đang quay mặt vào bàn, còn chàng trai bên cạnh lại cao hơn, bởi vì góc độ nên nhìn đầu người nọ có vẻ hơi nghiêng sang một bên.

Ánh mặt trời từ cửa sổ phía đông chiếu vào làm cả hai người bọn họ được bao phủ bởi một lớp ánh sáng, đứng từ bên cạnh cũng có thể nhìn thấy những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt, nhưng lông mày và đôi mắt lại tối sầm.

Vu Thư Ngôn cũng không có nhìn kỹ hơn, liền nhanh chóng cúi đầu.

Giọng nói của một người đàn ông trung niên tiếp tục vang lên từ phía sau bàn làm việc trước mắt hai nam sinh: “Nhìn xem hai người các cậu mỗi ngày đều đang làm chuyện tốt gì kìa? Này Giang Dư Quy, em còn không biết xấu hổ nói là em ấy mua tới mời em nên em mới ăn, vậy chẳng lẽ một ngày nào đó em ấy kêu em cùng nhảy xuống hố phân thì em cũng nhảy à?”

“Sao có thể chứ?” Giọng nam sinh trả lời rất rõ ràng và thản nhiên: “Trực tiếp đi chôn cậu ta dưới hố phân đó luôn.”

"Giỏi quá ha!"

Đặng Vi còn chưa kịp nói hết câu thì cậu nam sinh kế bên liền phản ứng trước, không thể tin quay đầu nhìn người anh em tốt của mình: "Vậy phải chôn thầy hiệu trưởng ở đâu đây?"

Đặng Duy tức giận đến run giọng: “Hai người các cậu...”

“Thầy Đặng.” Vương Hồng vội vàng kêu lên cắt ngang lời nói tiếp theo của Đặng Duy.

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi từ bên cạnh hai nam sinh liền nhìn qua: “Chào cô Vương.”

Sắc mặt Đặng Duy vẫn còn tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy có người tới, ông ấy liền dần trở nên bình tĩnh lại. Đặt hai nam sinh quậy phá này sang một bên trước, ông ấy liền đứng dậy đi về phía hai cô trò bên này.

"Đây là học sinh mới của lớp thầy, là học sinh chuyển trường mà tôi đã nói với thầy hai ngày trước, hôm nay là ngày đầu tiên em ấy đến trường." Vương Hồng nói xong liền quay người ra hiệu cho Du Thư Ngôn tiến lên: "Đến đây nào, thầy Đặng đây sẽ là thầy chủ nhiệm lớp của em. Em qua chào hỏi thầy ấy một tiếng đi.”

Vương Hồng tự nhiên bước sang một bên, nhưng toàn thân Vu Thư Ngôn đột nhiên trở nên cứng đờ.

Cô là người sống nội tâm và không giỏi giao tiếp với mọi người chứ đừng nói đến việc nói chuyện với người lạ.

Nhưng cô Vương Hồng đã lên tiếng, cô cũng không thể từ chối, thầy Đặng Duy cũng đã đứng sẵn trước mặt cô, vui vẻ trìu mến nhìn cô.

Còn có cách đó không xa...

Bóng dáng hai chàng trai mặc đồng phục học sinh mơ hồ lắc lư trong tầm mắt cô, cũng không rõ bọn họ có quay đầu nhìn về hướng này hay không.

Một lúc sau, Vu Thư Ngôn hơi di chuyển chân sang trái và quay người về hướng thầy Đặng Duy.

Cô hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào thầy chủ nhiệm tương lai trước mặt, khi mở miệng, giọng nói cô còn rất trầm.

"Xin chào thầy Đặng, em tên là Vu Thư Ngôn..."

"Thư Ngôn? Người tốt bụng và vui vẻ?"

"Không phải, là......"

“Hả?” Thầy Đặng Duy nghe không rõ.

Da đầu Vu Thư Ngôn đã có chút tê rần, cô cố gắng cao giọng lên một chút: "Có nghĩa là lời ít mà ý nhiều..."

Nói xong tên của mình, cô dừng lại khoảng chừng vài giây rồi lại mấp máy mở miệng nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được điều gì khác để nói nữa. Hai tay cô bối rối đan vào nhau, hai mắt vẫn luôn dán chặt xuống mặt đất.

Thầy Đặng Duy đợi hơn mười giây nhưng vẫn thấy cô im lặng, ông ấy chợt cười hai tiếng: “Cha mẹ em đặt tên rất hay, thật sự là một cái tên đầy đủ ý nghĩa nhưng lại rất ngắn gọn, súc tích.”

Vu Thư Ngôn bối rối mím môi dưới.

Cô biết rõ thầy Đặng đang cấp bậc thang cho cô leo xuống.

Để cứu cô khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan vì không thể nói rõ.

Sau khi đưa người tới đây, cô Vương Hồng cũng rời đi giải quyết công việc chính của mình.

Thầy Đặng Vi thấy Vu Thư Ngôn ngượng ngùng như vậy nên cũng không ép buộc cô nữa.

Ông ấy xoa xoa tay và trao cho cô một nụ cười đầy ân cần: “Vậy thì, thay mặt lớp 11, tôi xin hân hoan chào mừng em trở thành một thành viên mới của lớp chúng ta. Nếu sau này em có điều gì không thể giải quyết thì có thể đến gặp thầy và chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện chậm rãi để tìm cách giải quyết."

Nói xong, thầy Đặng Duy chợt liếc nhìn đồng hồ, rồi ông ấy khẽ cau mày, quay lại nhìn hai nam sinh đang đứng trước bàn làm việc, vẻ mặt ông ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Giang Dư Quy, Lục Nhất Thông, hai người các em đứng ở chỗ này lâu như vậy đã cảm thấy hối lỗi về hành động của mình chưa? Lần sau nếu tôi còn bắt gặp các em làm những việc như thế này nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu. Hai em về lớp trước đi. Sẵn tiện các em cũng dẫn bạn mới về lớp chúng ta đi. Thầy còn vài công việc cần giải quyết nên sẽ vào lớp trễ một chút.”

Nói xong, ông ấy bắt đầu lục tìm tài liệu giảng dạy trên kệ bên trái.