Chương 14: Cậu đi một mình tớ không yên tâm

Thẩm Kiến Lương bị đυ.ng xe lúc đang trên đường trở về, ông ta đánh bài thua tiền liền đi uống chút rượu, loạng choạng đi trên đường không chú ý có xe.

Người ở độ 40 50 tuổi ngày thường cũng không chú ý thân thể, bây giờ cũng đã yếu ớt, bị đυ.ng mạnh, xương cổ tay phải bị gãy được yêu cầu phải làm phẫu thuật.

Cũng may tài xế phụ trách chở Thẩm Kiến Lương đưa đến bệnh viện, nói là sẽ chịu trách nhiệm, lúc này anh ta gọi cấp cứu cho nhập viện, phải đợi bác sĩ xếp lịch làm phẫu thuật.

Thẩm Kiến Lương nằm trên giường bệnh kêu to ai u ai u không ngừng, bác sĩ gọi Lâm Ái Bình đi giải thích những việc cần chú ý trước và sau ca phẫu thuật.

Tɧẩʍ ɖυ sắp xếp lại đống đồ đạc mang đến, rồi đi hỏi Thẩm Kiến Lương có đói bụng không.

“Bố không đói, chỉ là rất đau a, ai, con gái à, con có phải yêu sớm hay không?”

“?”Tɧẩʍ ɖυ mê mang mà nhìn Thẩm Kiến Lương, không hiểu lý do.

Thẩm Kiến Lương ý bảo cô nhìn về phía cửa, “Thằng nhóc kia hẳn là theo con tới đi.”

Tɧẩʍ ɖυ nhìn sang, Ôn Nghiêu còn chưa đi, hắn đứng ở cửa nhìn thấy cô và Thẩm Kiến Lương ngó lại đây thì mỉm cười, vẫy vẫy tay với bọn họ.

Cũng mệt cho Thẩm Kiến Lương đã bị đau thành như vậy, còn muốn buôn chuyện.

“Không phải, là bạn học cùng lớp, vừa lúc gặp được hắn.”

Vừa lúc người này vẫn luôn canh chừng ở dưới lầu nhà cô.

“Bố không đói bụng thì con đi nói với bạn học vài câu.”

“Đi đi, đừng phiền bố.” Thẩm Kiến Lương xua xua tay, đυ.ng đến chỗ xương gãy lại đau đến nhe răng trợn mắt.

Mấy năm nay ông gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc gần hết, nhìn như đã 50-60 tuổi, năm tháng lưu lại dấu vết tang thương khiến Tɧẩʍ ɖυ không đành lòng nhìn ông quá kỹ.

Tɧẩʍ ɖυ đi tới cửa, Ôn Nghiêu đứng thẳng người lại, “Tɧẩʍ ɖυ, tình hình bố cậu thế nào, có nghiêm trọng không?”

“Không có việc gì, cảm ơn cậu, cậu nên trở về đi.” Tɧẩʍ ɖυ hiếm có khi khách khí, cũng là thật sự cảm ơn hắn, nhưng lại không muốn cùng hắn dây dưa nhiều như vậy, không muốn để hắn thấy người nhà của bản thân chật vật bất kham đến thế.

“Ừ, vậy cậu có việc gì cứ gọi điện thoại cho tớ.” Ôn Nghiêu kỳ thật muốn ở cùng Tɧẩʍ ɖυ, nhưng hắn không biết nên nói như thế nào, cũng không giúp được cái gì, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Hiện tại cũng không tiện pha trò trêu chọc, chỉ là mấy ngày kế tiếp đúng giờ hắn lại gửi tin nhắn cho Tɧẩʍ ɖυ hỏi thăm tình hình một chút, chẳng qua Tɧẩʍ ɖυ chưa bao giờ hồi âm.

Ôn Nghiêu trong lòng lo lắng, nhưng biết cần có chừng mực, Tɧẩʍ ɖυ đã hạ mình lắm rồi, hắn không dám tùy tiện quấy rầy.

Kỳ nghỉ kết thúc, Tɧẩʍ ɖυ như thường lệ đến trường, đi học, trong lớp, ngoại trừ hắn không ai biết chuyện về bố cô.

Ôn Nghiêu không ngang nhiên đưa bữa sáng cho cô sau giờ học như trước nữa, mà chỉ chờ cô thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp, âm thầm đi theo, không xa không gần.

Giống như một kẻ bệnh tâm thần.

Ôn Nghiêu nhìn Tɧẩʍ ɖυ lên lầu, mở đèn phòng khách, không biết là nhà nào nấu thịt kho tàu, hương thơm bay đến làm hắn chảy nước miếng, lại chỉ tiếp tục ngẩng đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυ trên lầu.

Đèn lại tắt, không lâu sau Tɧẩʍ ɖυ xách theo hai cái túi xuống lầu.

Hở?

Cô ấy đi đâu?

Tɧẩʍ ɖυ thấy hắn có chút kinh ngạc, Ôn Nghiêu tiến lên trước, “Tɧẩʍ ɖυ, cậu muốn đi ra ngoài sao?”

“Ừm, đi đem ít đồ cho bố mẹ tớ.”

Cô không nớ đi một mình mà gọi xe nên chuẩn bị đi gara tìm xe đạp điện, Ôn Nghiêu vẫn đi theo cô, “Tớ đi cùng cậu.”

“Không cần, cậu mau về đi.”

Tɧẩʍ ɖυ đem đồ đặt lên xe đạp điện, chuẩn bị đội mũ bảo hiểm.

Ôn Nghiêu lấy mũ bảo hiểm ôm vào trong ngực, “Tớ đưa cậu đi, cậu đi một mình tớ không yên tâm.”

“……”

Dưới sự kiên trì của Ôn Nghiêu, Tɧẩʍ ɖυ đành ngồi ghế sau xe máy điện.

Xe vừa chạy ra ngoài, Tɧẩʍ ɖυ bỗng nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, “Cậu biết đường không?”

“Không biết rõ lắm, cậu biết không?”

Tɧẩʍ ɖυ lắc lắc đầu, lại nhận ra Ôn Nghiêu không nhìn thấy, nói, “Để tớ xài định vị.”

Duỗi tay sờ vào túi, hỏng rồi, quên mang theo di động.

Cô im lặng một lúc lâu, Ôn Nghiêu hỏi cô có chuyện gì.

“Di động không mang……”

Một tiếng cười khẽ từ phía trước truyền đến, “Lấy của tớ đi, ở trong túi áo hoodie.”

“Tớ tự lấy sao?” Cô ngây ngốc hỏi.

“Bằng không thì sao?” Ôn Nghiêu lời lẽ chính trực nói, “Lái xe một tay rất nguy hiểm.”

Cũng có lý, Tɧẩʍ ɖυ đành phải nghiêng người về phía trước, sờ đến túi hắn, cho dù rất cẩn thận cũng cách một tầng vải dệt chạm vào hắn.

Cũng may độ tồn tại của di động rất mạnh, tìm được nhanh chóng.

Toàn thân Ôn Nghiêu cũng theo bản năng căng cứng lên, nơi bị Tɧẩʍ ɖυ chạm vào trở nên tê tê dại dại, bụng dưới vô cớ dâng lên một trận khô nóng.

Cổ họng tựa hồ có chút ngứa, thanh âm lúc mở miệng khàn khàn, “Mật mã là 000506.”

Tɧẩʍ ɖυ theo thứ tự nhập vào, cảm giác này con số có hơi quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi khi mở khóa điện thoại, màn hình chờ là một vùng biển xanh rộng, tầng tầng bọt sóng cuồn cuộn, cô tìm được APP bản đồ, chỉ đường cho Ôn Nghiêu, “Đằng trước ở chỗ đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì rẽ trái.”