Chương 13: Không muốn bị ảnh hưởng

Xe dừng lại ở giao lộ khu chung cư cũ, lối đi bên trong nhỏ hẹp, xe không thể đi vào, bọn họ liền xuống xe ở chỗ này, khi ra khỏi xe Tɧẩʍ ɖυ cầm lấy cặp mình không cho Ôn Nghiêu xách.

Trời đã tối, ánh đèn đường lập loè, kéo chiếc bóng của hai thiếu niên thiếu nữ dài thật dài.

Tɧẩʍ ɖυ vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, cô cúi đầu nhìn bóng dáng của mình và Ôn Nghiêu, đến gần, tách ra, rồi lại đến gần.

Cô không bảo Ôn Nghiêu đừng tiếp tục đi theo giống như trước nữa, bởi vì cô biết mình có nói thế nào đối phương cũng sẽ không nghe.

Hà tất phải tốn thời gian nhiều lời, chỉ cần coi như không có người này đi.

Ôn Nghiêu đi theo Tɧẩʍ ɖυ cũng không nói chuyện, mãi đến khi cô lên lầu mới mở miệng gọi tên cô.

Tɧẩʍ ɖυ mới vừa bước lên bậc thang, bóng dáng dừng lại một chút, không quay đầu cũng không đáp lại, tiếp tục đi lên lầu.

Trong nhà chỉ có một mình Lâm Ái Bình, Thẩm Kiến Lương phỏng chừng lại ra ngoài lêu lổng.

Hôm nay về muộn, Lâm Ái Bình cũng chỉ hỏi một câu, nghe Tɧẩʍ ɖυ nói cùng bạn đi ra ngoài chơi cũng không nói gì thêm.

Tɧẩʍ ɖυ trở lại phòng đem sách vở trong cặp lấy ra hết, trên bàn học bày đầy sách vở, tờ giấy nháp của cô ngày hôm qua vẫn còn ở trên bàn.

Ánh sáng đèn bàn hơi vàng, trên mặt bám không ít bụi, cô lau sạch sẽ từng chút một, dọn dẹp xong rồi mới ngồi xuống chuẩn bị tra bài thi.

Di động trong ngăn kéo rung lên, là Ôn Nghiêu.

Tɧẩʍ ɖυ không chút nghĩ ngợi ấn từ chối, di động lại im lặng, không quá vài giây sau lại vang lên, Tɧẩʍ ɖυ như cũ không chịu bắt máy.

Nhưng Ôn Nghiêu có vẻ rất kiên trì, Tɧẩʍ ɖυ không còn cách nào đành phải nhận cuộc gọi.

Cô đưa điện thoại lên bên tai, bên kia lại im lặng.

Một lát sau, Tɧẩʍ ɖυ nhíu mày, “Không nói gì thì tôi cúp máy đây.”

“Đừng, đừng.” Thanh âm Ôn Nghiêu qua di động truyền đến có chút rè, “Tɧẩʍ ɖυ.”

Tɧẩʍ ɖυ nhìn những hạt bụi trong không khí nhảy múa dưới ánh đèn bàn, đôi mắt có chút thất thần, không cách nào tập trung.

“Cậu đừng không để ý tới tớ mà.”

Ôn Nghiêu nhìn Tɧẩʍ ɖυ lên lầu xong vẫn chưa rời đi, hắn đá đá cục đá ven đường, không hiểu sao tâm tình lại có chút bực bội.

“Còn chuyện gì không, hết rồi thì tôi cúp.” Hôm nay bị chậm trễ quá nhiều rồi, Tɧẩʍ ɖυ muốn học.

Chỉ lúc trầm mê trong việc học, Tɧẩʍ ɖυ mới không nghĩ tới Ôn Nghiêu, mới sẽ không bị hắn ảnh hưởng, mới sẽ không vì hắn mà lãng phí thời gian.

Không đợi Ôn Nghiêu mở miệng, Tɧẩʍ ɖυ liền cúp máy, cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng tiếp tục học tập.

Lần này hẳn sẽ không bị quấy rầy.

Nhưng mà không quá vài phút sau, Lâm Ái Bình đẩy cửa vào, giọng nói hoảng loạn, “Tɧẩʍ ɖυ, bố con xảy ra tai nạn xe cộ!”

“Gọi điện cho mày thế nào cũng không liên lạc được, vội muốn chết, bố mày giờ đang bị đưa đến bệnh viện, thật là khổ chết mất, đừng học nữa, mau đến bệnh viện xem đi.”

Lâm Ái Bình hấp tấp mà chạy ra lục tung mấy ngăn tủ, “Bố con cần làm phẫu thuật, mau thu dọn chút quần áo cùng vật dụng hàng ngày mang qua đây, mẹ đi lấy sổ tiết kiệm.”

Tɧẩʍ ɖυ nháy mắt luống cuống, cô lấy di động ra cũng không lo nghĩ được gì vội đi ra ngoài thu thập đồ đạc.

Hai mẹ con không kinh nghiệm, nghĩ gì thì mang đấy, “Đi bệnh viện trước, còn thiếu cái gì lại quay về lấy.”

Tɧẩʍ ɖυ mới vừa xuống lầu đã trông thấy Ôn Nghiêu ngồi xổm ở ven đường, hắn đội mũ áo hoodie lên, cả thân một màu đen tuyền.

Lâm Ái Bình đang cầm di động gọi điện thoại, “Mẹ hỏi chú mày một chút xem có thời gian không, bố mày như thế này thì hay rồi! Ai u! Thẩm Kiến Lương cái đồ tai họa này!”

Nghe được động tĩnh, hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tɧẩʍ ɖυ.

Ngồi xổm một hồi lâu, chân hắn đã tê rần, thấy thần sắc Tɧẩʍ ɖυ không ổn, hắn vẫn chạy tới, “Tɧẩʍ ɖυ, sao vậy?”

Giọng cô giống như bị nghẹn lại có chút khàn, “Bố tôi, xảy ra tai nạn xe cộ……”

Kỳ thật khi Tɧẩʍ ɖυ còn nhỏ, Thẩm Kiến Lương vẫn là một trí thức yếu đuối, mỗi lần đi sau khi đi công tác về sẽ mang quà về cho vợ con, sẽ ôm Tɧẩʍ ɖυ kể đủ loại chuyện xưa thú vị mà cô thích nghe nhất, cũng sẽ vào mỗi ngày lễ nấu một bữa tối thịnh soạn, tạo sự lãng mạn.

Khi đó cha mẹ còn yêu thương nhau, là một đôi thần tiên quyến lữ.

Nhưng từ khi Thẩm Kiến Lương thất nghiệp liền thay đổi, ông suy sút sa đọa, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc không thiếu thứ gì.

Người cha hiều lành vui tính ngày xưa trở nên cáu kỉnh dễ nổi nóng, động một chút là đánh chửi, Tɧẩʍ ɖυ dần dần sợ hãi ông chán ghét ông.

Mà khi ông thật sự xảy ra chuyện, Tɧẩʍ ɖυ lại sợ hãi.

Nếu bị rất nghiêm trọng thì phải làm thế nào?

Không rảnh lo hàn huyên nữa, Ôn Nghiêu trấn an mẹ con đang hoảng loạn, “Dì à, xe cháu gọi sắp đến giao lộ rồi, chú ở bệnh viện nào, cháu đưa mọi người đến.”

“Được, được, cảm ơn con.”

Tɧẩʍ ɖυ không nghĩ tới chính mình tới tới lui lui lại ngồi cùng xe với Ôn Nghiêu tận ba lần, chẳng qua lần này có thêm Lâm Ái Bình ở trên xe.

Ôn Nghiêu ngồi ở phó lái, Tɧẩʍ ɖυ và Lâm Ái Bình ngồi ở ghế sau, Tɧẩʍ ɖυ nắm bàn tay run rẩy của Lâm Ái Bình muốn an ủi bà.

Ánh mắt bà trống rỗng, mờ mịt đờ đẫn, không biết nên bấu víu vào đâu.

——

Lời tác giả: Cảm giác bản thân càng viết càng khó xem QAQ hình như tôi viết nói nhảm quá nhiều