Chương 15: Từ khi nào tớ đã có thêm một cô em họ rồi?

Ôn Nghiêu chở Tɧẩʍ ɖυ đến bệnh viện, hắn ngừng xe ở bãi đậu gần đó.

Tɧẩʍ ɖυ thật cẩn thận xuống xe, sợ lại đυ.ng phải Ôn Nghiêu, lúc ở trên đường rất nhiều lần cô thiếu chút nữa đυ.ng phải lưng hắn.

Tɧẩʍ ɖυ trả điện thoại lại cho Ôn Nghiêu, lúc hắn nhận lấy cũng không biết là vô tình hay cố ý, đầu ngón sượt qua mu bàn tay cô.

Tɧẩʍ ɖυ cầm lấy hai cái túi kia của mình, “Cậu ở chỗ này chờ tớ.”

Ôn Nghiêu có chút tủi thân mà nhìn cô.

“Tớ đem đồ đưa lên, lát nữa cùng nhau đi ăn đi, coi như cảm ơn cậu.”

Chủ động như vậy?

Đôi mắt Ôn Nghiêu sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy cậu nhanh lên nha.”

Tɧẩʍ ɖυ xách đồ đi vào, không khí trong phòng bệnh hình như không ổn, Thẩm Kiến Lương và Lâm Ái Bình lại cãi nhau, hai người lưng đối lưng ai cũng không nói lời nào.

Dì ở giường bên nhỏ giọng kể với với cô vào giữa trưa hai người có nổi nóng với nhau, bây giờ còn đang chiến tranh lạnh đây.

Tɧẩʍ ɖυ rất ngượng ngùng, liên tục xin lỗi người ta, sau đó lại cho dì hai quả táo bày tỏ sự xin lỗi.

Chỉ cần không gây gổ đến mức quá khó coi, Tɧẩʍ ɖυ cũng không lo lắng lắm, cô túm túm tay áo Lâm Ái Bình ý bảo chuyện cũng không nghiêm trọng lắm, đừng so đo với bệnh nhân, lại khuyên Thẩm Kiến Lương một vừa hai phải.

Nhanh chóng đưa đồ xong, Tɧẩʍ ɖυ chạy tới bãi đỗ xe tìm Ôn Nghiêu.

Ôn Nghiêu ngồi trên xe đạp điện trước bãi, hai tay chống ở đầu xe chơi di động, đầu lắc lư, không biết là xem cái gì hay ho vẫn luôn cười vui vẻ.

Tɧẩʍ ɖυ đi tới, hắn nghiêng đầu đưa điện thoại qua, “Cái video này đúng là mắc cười!”

“Ừm.” Tɧẩʍ ɖυ gật gật đầu qua loa, giây tiếp theo Ôn Nghiêu đã nhét điện thoại vào trong tay cô, “Cậu có thể ngồi trên xe xem, lên xe đi.”

Ôn Nghiêu vặn khóa xe, chờ Tɧẩʍ ɖυ ngồi lên.

Tɧẩʍ ɖυ cầm di động Ôn Nghiêu ngồi ở ghế sau, hỏi hắn, “Bữa tối, cậu muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện, cậu ăn cái gì tớ ăn cái đó.”

Tɧẩʍ ɖυ bối rối, ngoại trừ phố ăn vặt ở gần trường học, cô không hay ăn ở bên ngoài nhiều, đối với những quán ăn khác cô cũng không hiểu biết lắm, “Tớ không biết có chỗ nào ăn ngon.”

“Vậy đến nhà cậu đi.” Ôn Nghiêu nói rất tùy ý, nhưng trong lòng lại hơi thấp thỏm.

“Nhà tớ, cũng không có cái gì ăn ngon.” Tɧẩʍ ɖυ mím môi, hơn nữa nhà cô quá đơn sơ.

“Ngày thường cậu hay ăn cái gì, tớ ăn theo cậu.”

Tɧẩʍ ɖυ vốn định muốn mời Ôn Nghiêu ăn bữa tối để cảm tạ hắn, nhưng nếu hắn đã nói như vậy, “Vậy cậu dừng xe ở chợ rau gần nhà tớ một lát, chúng ta đi mua chút đồ ăn.”

“Được.”

Ôn Nghiêu khi nãy đã nhớ đường, lúc về không cần hướng dẫn.

Tɧẩʍ ɖυ cầm di động của Ôn Nghiêu, màn hình bây giờ đã tắt, cô click mở một lần nữa nhập mật mã, bỗng nhiên nhớ tới mấy con số này lại khớp với sinh nhật của mình.

Là trùng hợp sao?

Cô click mở cái video mà Ôn Nghiêu đã coi kia, xem hết sức chuyên chú.

Là rất nhiều khoảng khắc hài hước ngắn bất ngờ được cắt nối biên tập thành một video dài, mấy sự cố ngoài dự đoán này xác thật làm mọi người không khỏi phải bật cười thích thú.

Tɧẩʍ ɖυ xem đến mê mẩn, Ôn Nghiêu vừa phanh lại một cái đầu cô cứ thế vững vàng mà đυ.ng mạnh vào người hắn.

Khó lòng phòng bị.

Tɧẩʍ ɖυ theo bản năng nắm chặt di động Ôn Nghiêu, sợ bản thân không cẩn thận làm rơi mất.

“Không có việc gì chứ?” Ôn Nghiêu quay đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυ, Tɧẩʍ ɖυ đã kéo giãn khoảng cách với hắn.

“Không có việc gì.” Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu, cũng là do cô xem phần sau video đến thất thần.

Chợ rau gần nhà Tɧẩʍ ɖυ thật ra mới được xây dựng, cô đã tới rất nhiều lần, quen thuộc đi đến cửa hàng mà cô thường xuyên tới.

“Cậu muốn ăn cái gì?” Tɧẩʍ ɖυ ngồi xổm xuống chuẩn bị chọn đồ ăn.

Ôn Nghiêu cũng ngồi xổm xuống, đại thiếu gia kiêu ngạo đã bao giờ đến chợ rau lần nào đâu, vừa mê mang vừa ngạc nhiên, “Cậu tự mình xuống bếp sao?”

“Nếu không?” Tɧẩʍ ɖυ liếc nhìn hắn một cái, “Chẳng lẽ cậu sao?”

Ôn Nghiêu xấu hổ cười cười, “Tùy tớ chọn?”

“Ừ.”

Ôn Nghiêu dựa vào mấy món mình thường ăn trong ký ức chọn một ít, Tɧẩʍ ɖυ lại tự mình chọn chút, xách theo một đống lớn rau dưa tươi mới về.

Trên đường trở về gặp được dì ở cách vách, thân thiết chào hỏi với Tɧẩʍ ɖυ, “Tɧẩʍ ɖυ, đây là người thân trong nhà tới chơi?”

Bà đưa mắt đánh giá Tɧẩʍ ɖυ và Ôn Nghiêu, Tɧẩʍ ɖυ bị nhìn đến da đầu tê dại, lo lắng cắn môi, căng da đầu đáp, “Anh họ……”

Không biết vì cái gì, cô không muốn nói là bạn học.

Mời bạn học nam đến nhà chơi, hai người còn xách theo một đống lớn đồ ăn, thật khiến người khác không khỏi suy nghĩ bậy bạ.

Chờ dì hàng xóm đi rồi, Tɧẩʍ ɖυ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa mở cửa liền chú ý tới vẻ mặt tươi cười kỳ quái của Ôn Nghiêu.

“Anh họ?” Hắn cúi đầu, hơi thở bao phủ lấy cô, “Tớ thế nào không biết từ lúc nào bản thân đã có thêm một cô em họ rồi?”