Chương 43: Đừng chơi đùa em như vậy mà

Trong đêm tối tĩnh mịch mà kỳ ảo ở khách sạn tại sườn núi.

Thỉnh thoảng sẽ có tiếng người cười nói phá vỡ sự yên tĩnh, rồi chớp mắt sau đó lại bị màn đêm sâu thẳm nuốt chửng.

Những ồn ào này không có liên quan đến Kinh Hà vào giây phút này, lúc này bên tai cô chỉ có thể nghe được giọng nói nhẹ từ tính khàn khàn của chàng thanh niên.

"Chị, chị thơm quá…"

"Chị có mùi vị gì vậy? Có thể nói cho em biết không?"

"Chị…"

Hình Chính vô cùng kiên nhẫn, cậu gọi từng tiếng từng tiếng "chị" dụ hoặc, có ý đồ đánh tan sự kháng cự cuối cùng của Kinh Hà.

Nhưng khi nụ hôn của cậu đặt lên khuôn mặt của Kinh Hà thì cậu lại như nếm được vị mặn nhàn nhạt, cậu mở to mắt ra, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ nhỏ bé bị giam cầm trước mặt mình lúc này đã ướt đẫm nước mắt.

Cô hơi nhắm mắt lại, mím chặt môi biểu hiện sự không muốn của cô.

Cảm nhận được cậu đột nhiên dừng lại, Kinh Hà khẽ hé mắt, chớp đôi mắt phủ đầy sương mù nhìn Hình Chính.

Chàng trai khẽ cau mày, hít sâu một hơi, có chút thất bại lùi nửa người ra.

"Xin lỗi, em không biết chị lại ghét em như vậy…" Hình Chính xấu hổ cúi đầu, giọng nói có chút mất mát, "Xin lỗi, là em thất lễ."

Dáng vẻ người đàn ông trông vô cùng đáng thương, rõ ràng người vừa nãy hùng hổ ra tay với Kinh Hà là cậu, bây giờ người tỏ vẻ đáng thương cũng là cậu.

Hình Chính đang muốn thả cho cô đi, Kinh Hà đột nhiên nắm lấy vạt áo của cậu.

"Tôi… không có ghét cậu." Vì đã khóc, giọng nói Kinh Hà dày đặc âm mũi, cô hít hít mũi một hồi để sắp xếp lại ngôn ngữ.

"Tôi rất có thiện cảm với cậu, chỉ có điều… chuyện này quá đột ngột, tôi không phản ứng kịp… và, tôi không phải là ghét bỏ cậu là lần đầu tiên không có kinh nghiệm, mà ngược lại, bởi vì tôi không phải là lần đầu tiên, sợ sau khi làm xong cậu sẽ ghét bỏ tôi, cho nên tôi mới…"

Kinh Hà cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình.

Cô đã phát hiện ra cô không có cách nào từ chối được dáng vẻ đáng thương này của cậu.

Cậu sao có thể khiến người ta phạm tội như vậy chứ?

Cậu vốn đã trông tươi sáng đáng yêu, giọng nói hay, còn có vóc dáng và vẻ bề ngoài đẹp đẽ, ai có thể từ chối cậu cho được?

Hình Chính nghe thấy hy vọng từ lời nói của Kinh Hà, đôi mắt vốn dĩ đã ảm đạm lấy lại vẻ rạng ngời, cậu tràn đầy hy vọng mở miệng hỏi: "Vậy… em có thể ăn chị không?"

Mặc dù biết từ "ăn" trong lời nói của người đàn ông là có ý gì, nhưng Kinh Hà vẫn không khỏi đỏ mặt.

Cậu nhóc này, sao cứ nghĩ mải đến việc "ăn" cô vậy.

Thấy Kinh Hà mãi không trả lời, đợi đến sắp nản lòng thì bàn tay nhỏ nắm áo cậu đột nhiên dán lại gần.

Bàn tay nhỏ bé mềm dẻo, nhẹ nhàng ma sát hai cái lên bụng dưới cậu, sau đó tiếp tục di chuyển xuống dưới, bao phủ vật đã cứng lên…

"Có thể…dùng tay thử trước không?"

Cách lớp quần đùi rộng rãi, Kinh Hà cảm nhận được cái ấy đang căng phồng lên.

Không gian lại yên ắng trở lại, nghe thấy hô hấp chàng trai ngày càng nặng, Kinh Hà ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Hình Chính khẽ nuốt nước bọt, yết hầu gợi cảm khẽ trượt, lát sau cậu dùng giọng nói trầm khàn yết ớt trả lời "Được".

Cậu lại gần Kinh Hà thêm nữa, để tay cô dễ dàng chạm vào cậu hơn.

Khi lòng bàn tay cô dán hoàn toàn vào nó, lúc này Kinh Hà mới dần nhận ra được kích thước của thứ này, tim cô bỗng đập mạnh.

Hỏng rồi… thân dưới cô lại càng ướt rồi.

Chính lúc này, người đàn ông trước mặt này lại dùng giọng điệu tủi thân đáng thương hỏi cô: "Em ôm chị được không?"

Kinh Hà gật đầu, ngay giây sau cô rơi vào vòng tay ấm áp của cậu.

Hình Chính thỏa mãn thở dài một tiếng, má cọ vào cổ Kinh Hà, nhẹ nhàng tựa trán lên vai cô, sau đó cậu yên lặng không làm gì nữa.

Nhận được tín hiệu của cậu, Kinh Hà cẩn thận đưa tay vào trong quần cậu, khều chiếc qυầи ɭóŧ căng chặt của cậu, tìm kiếm cây gậy nóng rực ở trong bụi cỏ rậm rạp.

"Ưm…"

Chất giọng khàn khàn gợi cảm khe khẽ rên ở bên tai cô, cảm nhận được đôi tay đang ôm lấy mình khẽ siết chặt lại, Kinh Hà nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang dựa trên vai cô, nhưng lại chỉ nhìn thấy được lỗ tai đỏ ửng của cậu.

Cậu vùi mặt, không cho Kinh Hà nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình.

"Làm đau cậu rồi sao?" Kinh Hà lo lắng hỏi.

"Không…" Hình Chính không dám ngẩng đầu lên, giọng nói hơi nghèn nghẹt, sau khi điều chỉnh lại hô hấp thì mới thả lỏng cánh tay, "Rất thoải mái, chị tiếp tục đi…"

Kinh Hà gật đầu "ừm" một tiếng, to gan hơn, bắt lên khẽ khàng vuốt lên vuốt xuống vật nam tính của cậu.

Dùng ngón tay đo mới biết, nó rất to, rất thô, bàn tay nhỏ bé của Kinh Hà cầm không hết được.

Bên trên có những đường gân gồ lên, Kinh Hà thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập nhẹ nhàng của nó.

Chắc là do không nhìn thấy dáng vẻ thật sự của nó, chỉ có thể cảm nhận bằng tay, nên Kinh Hà nhất thời cảm thấy như đang chơi một món đồ chơi, lòng hiếu kỳ nổi lên muốn đùa nghịch nó.

Một hồi cô vuốt nó, một hồi lại xoa nặn nó, lúc thấy hứng thú, cô còn ấn vào quy đầu to cứng của nó vài lần. Chơi đùa đến mức hô hấp của người đàn ông trên vai cô trở nên hỗn loạn.

Vai bị cậu cắn nhẹ, Kinh Hà quay đầu lại, vừa khéo đối diện với tầm mắt của cậu.

Chỉ nhìn thấy người đàn ông trước đó còn đẩy cô vào tường có ý đồ "ăn" cô, lúc này mắt ửng đỏ phủ đầy hơi nước, dùng giọng nói khàn khàn từ tính gợi cảm để làm nũng với cô.

"Chị, đừng có chơi đùa em như vậy mà…"