Chương 7 (H)

Lần đầu bay thực tế đã căng thẳng, huống chi đây lại là bay quốc tế. Vương Nhất Bác tựa vào ghế dựa trong khoang điều khiển nhìn ra ngoà.

Haizzz... cuối cùng đã hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ đầu tiên.

Nhớ lại thời điểm bận rộn đó, trong lòng không có cảm giác. Hiện tại, nhìn khoảng không ở dưới, cảm thấy trống rỗng. Lâu rồi không gặp anh ấy, chuyện ngày đó, có nên giải thích với anh ấy một chút không? Cũng có thể bây giờ anh ấy đã hết giận, sẽ muốn nói với mình? Cuối cùng ngồi không yên, liền rời máy bay đi thẳng xuống sân bay quốc nội, hôm nay anh ấy cũng về tới!

Lúc Vương Nhất Bác đứng phía sau Tiêu Chiến, đội bay đã sớm đi hết, chỉ còn Tiêu Chiến ở lại thận trọng kiểm tra mọi thứ cùng bản ghi chép.

- ... Tiêu Chiến...

Cậu do dự... làm thế nào mở miệng đây?

- Là cậu?

Tiêu Chiến quét mắt liếc cậu một cái, rồi cúi xuống, không thèm ngẩng đầu lên nữa, tiếp tục ghi chép.

- Tôi...

- Xin lỗi, làm ơn tránh đường.

- A... được được. Tiêu Chiến, lần trước...

- Tránh qua.

- Ờ... kỳ thực tôi...

- Thật ngại quá, chỗ này tôi đang làm việc, mời cậu sang chỗ khác đứng.

- ....

- Tiêu Chiến!

Bị Tiêu Chiến phớt lờ thật lâu, Vương Nhất Bác cuối cùng không nhịn được, nắm lấy vai anh, buộc anh phải nhìn thẳng vào mặt cậu.

- Tôi có chuyện muốn nói!

- Nói cái gì? Có gì liên quan đến tôi?

Tiêu Chiến ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cố nén tức giận. Hôm nay vốn đã bị tên Hồng Kim Lân hành hạ đủ thảm, tức tối một bụng không biết phát tiết đi đâu cho hết, lại còn bị tên này đến quấy rối!

- Đương nhiên là có liên quan đến anh! Anh cho là vì cái gì?! Anh cho rằng tôi đối với anh như vậy là vì ai? Anh cho là từ lúc còn ở trường tới giờ, mỗi lần nhắm mắt, mở mắt, người tôi nghĩ đến là ai? Anh cho rằng người nào bị bệnh thì tôi mới thức đêm chăm sóc? Anh cho rằng tôi thấy ai đó không biết quý trọng bản thân mà đau lòng? Anh cho rằng người nào có thể lần này tới lần khác nói những câu làm tôi đau lòng, nhưng tôi thì không đành lòng đánh người đó một cái?!! Nói đi! Người nào làm được như vậy? Người nào khiến tôi như vậy? Anh biết không? Người tôi yêu là ai? Là ai????

Vương Nhất Bác cuối cùng bị anh chọc giận, lắc mạnh vai anh, liên tục hỏi.

- Nói đi, là ai? Anh nghĩ người tôi yêu là ai?

- Cậu buông tay ra! -- Tiêu Chiến cũng tức giận.

- Làm sao tôi biết? Tôi sao có thể biết người cậu yêu là ai? Cái này có liên quan gì tới tôi? Một chút tôi cũng không muốn biết! Nói cho cậu biết, Vương Nhất Bác, cậu đừng tưởng rằng thế giới này chỉ một mình cậu có thể phát cuồng! Cậu cũng đừng tưởng rằng cậu có thể vĩnh viễn ăn trên ngồi trốc! Cậu được như vậy là nhờ cái gì? Cậu không thấy xấu hổ sao? Cậu nghĩ tôi là người mù hả? Cậu nghĩ tôi sẽ không biết gì hết phải không?

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Chiến tiếp tục trút những điều đang tích tụ trong lòng anh.

- Tôi nói cho cậu biết, tôi biết cậu đang dựa vào cái gì - là phụ nữ!! Bản lĩnh của cậu chỉ có vậy thôi! Dựa hơi phụ nữ! Con mẹ nó, cậu còn không biết xấu hổ chạy tới đây tìm tôi? Cậu nghĩ cậu muốn nói cho tôi nghe cái gì? Hả? Nghĩ là muốn nói cho tôi biết, tôi đây không tán gái được bằng cậu? Tốt! Tôi không bằng cậu! Tôi chưa bao giờ bằng cậu! Tôi một chút cũng không thèm so sánh với cậu! Tôi còn có chút gì đó gọi là liêm sỉ!!!

- Tiêu Chiến! Anh nói cho rõ ràng! Cái gì dựa hơi phụ nữ? - Vương Nhất Bác cũng có chút không kềm được nóng giận.

- Tới bây giờ cậu còn muốn giả bộ sao? Cậu nghĩ tôi không biết Trịnh Tử Kiều là bạn gái của cậu sao? - Tiêu Chiến cười giận dữ -- Tôi vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc tôi thua cậu ở chỗ nào, giờ thì rõ rồi, tôi so với cậu chính là thiếu ô dù!

- Anh... -- Vương Nhất Bác tức giận đến run người -- Anh nghĩ rằng tôi dựa vào Tử Kiều mới có thể... sao? Thì ra trong lòng anh, tôi lại là hạng người như vậy...

- Không cần nói nữa, nói cái gì cũng vậy thôi! Tôi không muốn biết, cũng không muốn hiểu! Về sau cậu đừng tới quấy rầy tôi, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với cậu!!

Nói xong, Tiêu Chiến hất tay Vương Nhất Bác ra, đi về phía cabin.

- Được rồi! -- Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy máu trong cơ thể toàn bộ dồn lêи đỉиɦ đầu.

- Tôi vô sỉ! Tôi thấp hèn! Được, Tiêu Chiến! Anh có gan nói vậy! Tôi sẽ cho anh xem, vô sỉ là thế nào, thấp hèn là thế nào!!

.

Không đợi cho Tiêu Chiến kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đột nhiên nắm lấy cổ áo người kia kéo ra ngoài. Tiêu Chiến luống cuống, tên điên này, rốt cuộc muốn làm cái trò khỉ gì?

- Vương Nhất Bác! Cậu muốn làm gì? Cậu buông tôi ra!!

- ...

- Cậu có nghe tôi nói không hả?

- ...

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo suýt ngã, bản thân một chút cũng không thể chống cự, cổ áo bị thít chặt đến mức không thở nổi. Đang lúc anh định la lớn kêu cứu, Vương Nhất Bác mở cửa phòng vệ sinh, ném anh vào. Tiêu Chiến loạng choạng ngã xuống sàn.

- Khụ... khụ...khụ....

Tiêu Chiến bị ngạt thở hơi lâu, ho sặc sụa. Đang định đứng lên, lại bị Vương Nhất Bác đè ngược xuống.

- Cậu, cậu tính làm gì? Buông ra mau!

Tiêu Chiến liều mạng giãy dụa, tên này rốt cuộc muốn giở trò gì?

- Anh không phải nói tôi vô sỉ sao? Vô sỉ? Anh... anh có biết vô sỉ là cái gì không?

Vương Nhất Bác thở hổn hển, nắm lấy cằm Tiêu Chiến, độc ác hung hăng cắn bờ môi kia, vành tai, mặt, cổ... Vương Nhất Bác đã sớm tức giận, không còn phân biệt đông tây gì nữa, cư xử như một tên bạo chúa.

- Ư...

Tiêu Chiến đau đến chảy nước mắt, liều chết giãy dụa, móng tay bấm vào mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị đau, giật mạnh cà vạt, xé áo Tiêu Chiến, cắn bả vai phía trên xương quai xanh của anh

- AAA!! - Tiêu Chiến ngửa đầu thét to -- Đau!!

- Anh... anh cũng biết đau sao!

Vương Nhất Bác với cơn điên càng lớn, cơn giận vẫn chưa phát ra hết, định cởi luôn quần của Tiêu Chiến.

- Cậu!

Tiêu Chiến lúc này bắt đầu mơ hồ biết được ý định của Vương Nhất Bác, không khỏi luống cuống, liều chết giữ chặt tay "tên điên", không cho cậu tiến thêm một bước nào nữa.

- Buông tay ra!

Vương Nhất Bác hất tay Tiêu Chiến. Cậu hiện giờ khoẻ kinh người, Tiêu Chiến cơ bản không phải đối thủ của cậu, rất nhanh, quần của Tiêu Chiến đã không còn trên người nữa.

- Vương Nhất Bác...... đừng có làm càn!!

Tiêu Chiến mở to hai mắt nhìn trừng trừng Vương Nhất Bác, ánh mắt biểu lộ nhiều thứ: sợ hãi, chán ghét, đương nhiên còn có - đau lòng, tuyệt vọng. Chỉ tiếc rằng, Vương Nhất Bác giống như một con sư tử thèm khát con mồi của mình, đã sớm tối mắt, cái gì cũng không nhìn tới.

- AAAA!!!!!!!!!!

Nếu không phải sân bay rất rộng, tiếng hét này của Tiêu Chiến có thể truyền khắp Hoa Hàng. Vương Nhất Bác cũng không thèm nhìn, chuẩn xác đến tàn nhẫn, không chút chuẩn bị trước mà đâm thẳng vào hậu huyệt khô khốc của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mình hình như bị tên kia xuyên thủng rồi.

Loại đau đớn này, cả đời Tiêu Chiến không quên được, nửa thân dưới như bị xé rách, ruột gan tan nát. Tiêu Chiến đau đến mức nước mắt tuôn trào, mắt hoa cả lên, môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Vương Nhất Bác cũng rất đau, nhưng cảm giác điên cuồng khi xâm nhập vào hạ thể của anh làm cậu không thể dừng lại. Nơi đó thật nóng, cậu cảm thấy như bị hút sâu vào. Không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, nắm chặt thắt lưng mãnh khãnh của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hoá rồ chồm lên phía trước thúc thật mạnh để cự vật của mình vào sâu tận gốc.

- Tôi hận anh, tôi hận anh, tôi hận anh!!

- A.......

Tiêu Chiến sớm đã quên phản kháng, hai tay run run nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, hơi thở mong manh đứt quãng.

- Không... đừng...... đau.... đau quá...

Vương Nhất Bác lúc đó đang lâng lâng, mơ mơ hồ hồ, nghe tiếng rên nhẹ, như lửa đổ thêm dầu, một tay ôm chặt Tiêu Chiến vào trong ngực, tay kia kéo cà vạt vừa bị vứt ra phía sau, miệng cũng không nhàn rỗi, điên cuồng nhằm trước ngực Tiêu Chiến mà cắn nghiến. Tiêu Chiến đáng thương vừa bị đè vừa bị cắn, thiếu chút nữa đã không còn hít thở nổi.

Bị cắn đau làm Tiêu Chiến tỉnh táo một chút, nửa thân dưới đau đến chết lặng, máu đang chảy ra chảy dọc theo bên đùi của anh, thân trên cũng đau, ý thức dường như đang dần dần rời xa. Dùng chút tỉnh táo còn sót lại, anh bắt đầu giãy dụa, mặc dù hai tay run rẩy vô lực. Nhưng Vương Nhất Bác không còn kiên nhẫn, lấy cà vạt trói hai tay anh lại.

Mọi phản kháng đều trở nên vô ích. Ai đó giãy dụa như một con bướm xinh đẹp, hai chân thon dài trắng như tuyết, cái bụng nhỏ mềm, chiếc eo thon gọn, hết thảy đều khiến Vương Nhất Bác càng thèm khát hơn, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp phần bụng. Tiêu Chiến co người lại, cảm giác nhồn nhột, khıêυ khí©h, khiến từng đợt sóng càng lúc càng dâng cao, đến khi Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi mân mê phần bụng dưới, Tiêu Chiến cũng không thể nhịn được kêu một tiếng, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền xuất ra.

Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này, cái cảm giác khiến người ta toàn thân tê liệt rồi lại sảng khoái đến cực đỉnh, cảm giác đau đớn tạm thời giảm đi, cảm giác còn lại thật quái dị, ít nhất là chưa có ai khiến cho Tiêu Chiến có cảm giác này. Nửa người dưới như bị ngâm trong nước nóng, ngay nơi hai người đang tiếp xúc, dường như, cảm giác cuồng nhiệt lan toả xuyên suốt các mạch máu làm người ta muốn ngừng cũng không ngừng lại được.

Thấy Tiêu Chiến đã xuất ra, Vương Nhất Bác cũng đẩy nhanh tiết tấu, mạnh mẽ xuất trận. Đột nhiên, Tiêu Chiến cả người run rẩy, hai chân dùng lực kẹp lấy thắt lưng Vương Nhất Bác, huyệt đạo cũng mãnh liệt co rút lại. Vương Nhất Bác cắn răng đè nén kɧoáı ©ảʍ đang muốn bùng nổ, hung hăng chuẩn bị tiến sâu vào. Hai tay Tiêu Chiến bị buộc chặt, lúc đầu còn có thể cắn môi chịu đựng, cuối cùng chịu không nổi, lớn tiếng rêи ɾỉ.

- A... A...A.... Đừng... Làm ơn....Chậm... Chậm lại......

Vương Nhất Bác biết rõ chuyện gì đang xảy ra, hướng tới nơi kɧoáı ©ảʍ không ngừng mạnh bạo công kích tiến sâu vào. Tiêu Chiến vừa mới phát tiết, dươиɠ ѵậŧ đã chậm rãi ngẩng đầu, tay bị trói chặt, lại bị Vương Nhất Bác gắt gao kìm hãm, thân thể không ngừng vặn vẹo, vừa muốn né tránh lại vừa muốn nghênh hợp, từ từ cọ xát. Vương Nhất Bác bị người bên dưới làm cho cậu điên dại đạt đến cao trào, rêи ɾỉ xuất ra một đợt sóng mãnh liệt bắn thẳng vào trong cơ thể Tiêu Chiến.

- Ha... ha...ha...

Vương Nhất Bác mệt mỏi ngã sấp lên người Tiêu Chiến, miệng há to thở dốc. Tiêu Chiến lập tức nhắm chặt mắt, trên hàng mi dài thấm đẫm nước mắt, mái tóc rối bời bết trên trán, cơ thể ửng hồng, sắc mặt lại tái nhợt, môi không ngừng run rẩy, không rõ là đang thều thào cái gì.

.

Sau khi phát tiết, Vương Nhất Bác chậm rãi lấy lại tinh thần, hai tay chống xuống đất ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến.

Mình đang làm cái gì vậy? Trong đầu cảnh tượng vừa diễn ra lập tức tràn về... Không, không phải, mình không có cố ý! Việc đã làm không thể cứu vãn... Anh ấy nhất định sẽ hận mình tới chết... Tiêu Chiến...

Chậm rãi hôn lên mặt người kia, đừng hận tôi, tôi yêu anh! Đừng hận tôi! Vương Nhất Bác bây giờ trong lòng tràn ngập sợ hãi, tại sao... tại sao lại gặp phải chuyện này...

Nhẹ nhàng tháo cà vạt vẫn còn trói chặt tay Tiêu Chiến, vết cứa trên cổ tay rướm máu, anh hẳn là rất đau. Hôn lên những dấu tích ấy, Vương Nhất Bác cảm nhận được những giọt ấm nóng trên mặt - là nước mắt của mình sao?

.

Tiêu Chiến cuối cùng đã trở lại bình thường, nhin thấy Vương Nhất Bác, ánh mắt lập tức phát hoả. Nhất thời rối loạn, bất chấp đau đớn run run rẩy rẩy bò dậy tìm quần áo, vất vả mặc vào, nhưng thế nào cũng không đứng lên nổi.

Vương Nhất Bác đau lòng chết đi được, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến. Tiêu Chiến một mực cào cấu đẩy ra nhưng vô lực.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên vung một nắm đấm đánh vào tấm gương, "xoảng" một tiếng, máu hoà với mảnh vụn thuỷ tinh chảy xuống.

Tiêu Chiến sửng sốt, cũng có thể nói, là bị chấn động. Chậm rãi hạ tay xuống, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hung hăng tay nắm chặt mảnh thuỷ tinh nhỏ, một lúc sau, máu càng chảy nhiều hơn. Tiêu Chiến môi run rẩy, hơi giơ tay, tựa hồ muốn nắm tay Vương Nhất Bác. Thế nhưng bàn tay vừa đưa lên thì dừng lại một chút, lại hạ xuống...

Vương Nhất Bác một tay ôm Tiêu Chiến, tay kia vẫn nắm chặt mảnh thuỷ tinh trong tay, tựa hồ chỉ có như vậy mới cho cậu cảm giác dễ chịu.

Cuối cùng, giữa tâm trạng buồn bực và đau đớn, Tiêu Chiến hai chân mềm nhũn, choáng váng ngã vào lòng Vương Nhất Bác, ngất xỉu.

.

.

.

=========

Hơ... Tui cũng muốn xỉu 🙃

Hết chương 7