Chương 8

.

.

- Có biết mẹ mày làm nghề gì không?

Một người đàn ông cười dữ tợn.

Bà ta là gái điếm, việc duy nhất bà ta làm chính là nằm lên giường cho người khác hϊếp!

- Ông nói bậy! Mẹ tôi không phải loại đàn bà đó!

Một đứa bé trai nắm chặt tay, trợn mắt nhìn người đàn ông kia.

- Không tin? -- Người đàn ông cười khẽ -- Vậy mày đi vào phòng mày mà nhìn cho kĩ, xem mẹ mày rốt cuộc làm cái trò gì trong đó!

Đứa bé trai bán tín bán nghi đi tới cửa phòng, trong phòng truyền đến những âm thanh đứt quãng mà chính mình cũng không hiểu đó là gì. Nó đưa tay lên nắm cửa trong vô thức, trong lòng có chút sợ hãi. Phía sau cánh cửa này, rốt cuộc có điều gì đang đợi mình.

- Mở cửa đi! -- Âm thanh của người đàn ông vọng xuống đỉnh đầu -- Không dám hả? Để tao giúp mày!

Cánh cửa chợt mở toang, nó mở to mắt chứng kiến cảnh tượng trước mặt, trong tích tắc liền quay đầu bỏ chạy. Nó chạy, chạy mãi, không biết chạy bao lâu, chạy đến khi đôi chân đã mềm nhũn, liền quỳ sụp xuống đất.

Nó nhắm chặt mắt lại, không muốn nhớ đến hình ảnh vừa rồi, thế nhưng... hình ảnh đó lại khắc sâu vào tâm trí, muốn xoá cũng không được.

- Ghớm ghiếc! Thật ghê tởm!

Nó cứ nghĩ như vậy, dạ dày sôi lên, nó nôn thốc nôn tháo trên mặt đất.

Đó không phải là mẹ mình... Đó không phải...

.

.

.

Tiêu Chiến bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cảm thấy dạ dày co rút dữ dội, vội vàng xoay người về bên giường, nôn thốc nôn tháo. Việc này khiến Vương Nhất Bác đang ở một bên hoảng sợ, không biết nên làm thế nào.

- Tiêu Chiến, anh cảm thấy không khoẻ sao?

Tiêu Chiến sau khi nôn xong, được Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đỡ nằm lên gối, hành động cẩn thận như sợ sẽ xúc phạm người này một lần nữa.

- Sao lại là cậu? Cậu tới đây làm gì?

Tiêu Chiến vô lực nói xong, nghiêng đầu một bên, không thèm nhìn Vương Nhất Bác.

- Tiêu Chiến... tôi....

Vương Nhất Bác yên lặng. Cậu biết lần này đã phạm phải sai lầm, lỗi là do cậu tất cả. Cậu nhìn vết thương trên tay mình, nhưng cậu biết, thương tổn của Tiêu Chiến, so với vết cắt trên tay này còn nghiêm trọng hơn nhiều.

- Tiêu Chiến, anh đói bụng chưa? Tôi đi mua...

- Cậu đi ra ngoài...

Tiếng nói lạnh như băng, cự tuyết tất cả nhiệt tình của Vương Nhất Bác.

- Đi ra ngoài!!

Vương Nhất Bác không biết nên nói gì, vốn trong lòng không ôm hy vọng, cảm giác lạnh lẽo thấu xương lại càng rõ ràng.

- Vậy... Buổi tối tôi sẽ trở lại thăm anh....

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, do dự đi ra, không khí trong phòng trở nên thật khó xử.

.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đã đi ra ngoài, đã bình tĩnh lại, lúc này cảm thấy rất khát nước, thế nhưng toàn thân rã rời, khẽ động một tí, phần eo đau gần chết. Cơn đau gợi cho Tiêu Chiến nhớ lại tất cả cảnh tượng khi nãy, rõ mồn một như đang xảy ra trước mắt, làm anh toàn thân một trận rét run.

Đau quá! Mình muốn tắm... Toàn thân chỗ nào cũng đau.

Vất vả đi đến phòng tắm, cởϊ qυầи áo, Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại trước gương. Toàn thân anh đều lưu lại dấu vết hoan ái của Vương Nhất Bác. Những dấu xanh đỏ làm trí nhớ một lần nữa ùa về. Anh nắm chặt tay, trong lòng tràn ngập cảm giác bị áp bức và lăng nhục. Vương Nhất Bác, sao cậu có thể làm vậy với tôi! Sao cậu có thể...

Khẽ cắn môi, mở vòi nước, một dòng nước lạnh thấu xương chảy xuống thân thể. Anh muốn loại bỏ tất cả dấu vết của Vương Nhất Bác trên người, anh muốn quên đi thời khắc nóng bỏng khi anh và tên đó giao hợp. Cái cảm giác này khiến lòng anh cảm thấy khϊếp sợ, cho nên phải cọ rửa sạch sẽ.

.

.

Vương Nhất Bác ăn cái gì cũng không nuốt trôi, bản thân gây ra chuyện tày trời này, về sau còn mặt mũi nào mà gặp Tiêu Chiến, còn có lý do gì tiếp cận anh đây. Điện thoại vang lên, là mẹ gọi.

Vương Nhất Bác nghe tiếng mẹ, chợt xúc động muốn khóc. Cậu đè chặt ống nghe, yên lặng mặc cho nước mắt chảy xuống. Cậu đột nhiên cảm thấy mình thật có lỗi với mẹ. Con của mẹ lại làm ra chuyện như vậy, sau này mẹ biết sẽ có phản ứng thế nào.

.

.

May là những ngày gần đây không có nhiệm vụ gì, bằng không vết trói trên cổ tay Tiêu Chiến thật khó lòng giải thích với người khác. Tiêu Chiến nhìn từng lằn đỏ trên cổ tay mình, âm thầm cắn răng, cảnh tượng đó một lần nữa lại hiện lên trong đầu.

Anh khẽ nhắm mắt lại, không muốn hồi tưởng nữa, nhưng chính mình cũng không thể khống chế suy nghĩ. Lúc này, cửa đợt nhiên mở, Vương Nhất Bác cười cười đi tới, trên tay còn có một bình giữ nhiệt.

- Tiêu Chiến, mẹ tôi nấu canh, tôi vội đem cho anh uống, ngon lắm đó!

Mấy ngày nay, Vương Nhất Bác vẫn cứ chạy qua chạy lại chỗ của Tiêu Chiến, khi thì giúp anh làm việc, lúc thì mang canh đến, nhưng ý tốt của Vương Nhất Bác đều bị anh lạnh lùng cự tuyệt. Thế nhưng, tên đó vẫn bền gan vững chí đến thăm anh.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, không nói lời nào, nhẹ nhàng mở quyển sách trên đầu giường ra đọc, không thèm để ý đến người nào đó.

- Anh uống một chút canh, được không? Anh đang sốt, uống canh xong, lát nữa còn phải uống thuốc!

- Tôi không uống!

- Anh uống một chút đi! -- Vương Nhất Bác múc canh ra, bưng lên trước mặt -- Tay nghề nấu canh của mẹ tôi là số một a!

- Cậu đem đi chỗ khác!

Tiêu Chiến trở tay một cái, bát canh rơi xuống đất vỡ nát.

Vương Nhất Bác không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống nhặt mãnh vỡ của cái bát, lau dọn.

- Vương Nhất Bác, cậu cần gì phải như vậy? Tôi là con trai, không giống như con gái, đυ.ng một cái là đòi chết đòi sống!

Tiêu Chiến vừa đọc sách vừa cười lạnh.

- Cậu ở chỗ của tôi làm nhiều việc như vậy, tôi đoán là muốn được... tha thứ?

Vương Nhất Bác ngừng lại một chút, sau đó đứng lên, chẳng nói chẳng rằng.

Tiêu Chiến chưa từng thấy qua bộ dạng này của Vương Nhất Bác, có chút ngẩn ngơ, rồi lại có chút thương xót.

Dọn dẹp xong, Vương Nhất Bác lấy hộp thuốc, đổ hết thuốc ra bàn, đếm từng viên từng viên. Tiêu Chiến không biết tên kia đang làm gì, còn Vương Nhất Bác thì cứ như đối với cậu, trong vạn vật chỉ có việc đếm thuốc là quan trọng.

- 23 viên!

Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, làm Tiêu Chiến đang chăm chú nhìn cậu đếm thuốc cũng phải giật mình.

- Ngày hôm qua cũng có 23 viên, anh gạt tôi, ngày hôm qua anh không có uống thuốc!

- Vậy thì sao? – Tiêu Chiến xoay người nằm xuống -- Không muốn uống cũng không được hả?

- Anh đang sốt!

- Là nhờ ai?

Vương Nhất Bác nhất thời nghẹn lời. Cậu biết mình sai, nhưng trong lòng cũng rất đau, không phải sao?

- Anh như thế nào muốn thế nào mới chịu uống thuốc?

Sau một lúc, Vương Nhất Bác mới chậm rãi nói một câu như vậy.

- Vậy cậu uống hết nguyên hộp thuốc ngủ đi! – Tiêu Chiến khıêυ khí©h nhìn Vương Nhất Bác.

- Cậu uống hết nguyên hộp, tôi sẽ uống thuốc! Vậy cho công bằng!

Huơ huơ hộp thuốc ngủ trong tay, Tiêu Chiến đắc ý cười, vẻ cay nghiệt tàn nhẫn trên gương mặt trắng bệch làm cho người ta không rét mà run.

- Chẳng lẽ tôi chết thì anh mới bằng lòng tha thứ cho tôi sao?

Ánh mắt của Vương Nhất Bác làm cho Tiêu Chiến trong lòng chấn động. Rõ ràng người bị thương tổn là mình, vì cái gì ánh mắt tên đó lại ưu thương như vậy? Buồn cười! Làm vẻ đáng thương là được sao? Vương Nhất Bác, cậu cho rằng cậu là ai? Tất cả mọi người trên thế giới đều phải chấp nhận, đồng ý với cậu sao?

....

Im lặng. Một sự im lặng lạnh lẽo. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, thấy thật u ám thê lương...

Vương Nhất Bác xoay người đi ra ngoài. Tiêu Chiến vẫn ngơ ngác nhìn trời, cho đến khi nghe tiếng đóng cửa, một giọt nước mắt rơi xuống. Sao lại khóc? Tiêu Chiến cười cười, tự giễu bản thân, tay hung hăng lau nước mắt.

.

.

Từ sau chuyện đó, Tiêu Chiến tựa hồ luôn trốn tránh Vương Nhất Bác, cho dù ngẫu nhiên gặp, cũng giả vờ như không thấy vội vàng bỏ đi luôn. Vương Nhất Bác vừa muốn nói vài câu, người kia đã chạy đi mất. Hơn nữa giờ bay hai người không giống nhau, chỉ thấy mặt vài lần. Đôi khi Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đã về, liền đi đến đứng trước cửa, do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng lại không gõ cửa...

Vậy mà có một số chuyện không thể ngờ được. Ví dụ như, cứ trốn tránh như vậy trong một năm. Lại ví dụ như, Vương Nhất Bác được thăng chức cơ trưởng, còn nữa nha, Tiêu Chiến bị điều đi cộng tác với Vương Nhất Bác bay quốc tế, dĩ nhiên là làm cơ phó.

Biết được tin này, Vương Nhất Bác cảm thấy sau cơn mưa, trời đã sáng lên rồi! Một năm, 365 ngày, không ngày nào không nghĩ đến anh ấy, nhưng lại không biết nên gặp anh ấy thế nào... Bây giờ trật tự đảo lộn, cơ hội từ trên trời rơi xuống, cái này là quan hệ nghề nghiệp, anh ấy muốn trốn cũng không xong! Nghĩ vậy, Vương Nhất Bác trong lòng thấy ấm áp đến mức sắp tan ra, cười đắc ý, không để ý đến chuyện mình còn đang là hình mẫu cho người khác trong đội!

- Đại ca... Anh cứ chảy nước miếng như vậy mất hình tượng quá đi mất... Sao vậy? Anh chưa ăn sáng hả?

Rốt cuộc, Trương Bình lên tiếng nhắc nhở, mọi người cười vang, Vương Nhất Bác rùng mình, quyết định tạm thời không nghĩ về Tiêu Chiến nữa.

.

- Nhất Bác! Nhanh như vậy đã được thăng chức? Chúc mừng anh!

Trịnh Tử Kiều đang sắp xếp đồ đạc, ngẩng đầu lên liền thấy Vương Nhất Bác đang kích động đi tới. Tuy rằng Vương Nhất Bác đối với cô vẫn lạnh nhạt thờ ơ như trước, thậm chí còn vài lần nói chia tay, cô vẫn một lòng yêu cậu. Cô nghĩ, cậu còn chưa nhận ra cô tốt đến mức nào, từ từ rồi sẽ nhận ra thôi...

- Tử Kiều...

Vương Nhất Bác cười, hơi mất tự nhiên, vội vàng đi vào khoang điều khiển. Khẽ hít vào một hơi, anh ấy còn chưa tới. Không biết tại sao trong lòng lại căng thẳng như vậy.

.

Tiêu Chiến đứng trước máy bay, hết lần này tới lần khác nhìn lên, không thể vào sớm quá, đương nhiên cũng không thể vào trễ quá. Vào sớm, ở cùng một chỗ với tên đó không có việc gì làm rất khó xử, vào trễ lại không có thời gian chuẩn bị. Bước tới bước lui cả trăm lần, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng do dự đi vào.

.

.

===========

Hết chương 8