Chương 6

Tiêu Chiến mua một cái bánh sandwich đơn giản, một ly cà phê, định ăn xong sẽ về nghỉ ngơi.

- Vương Nhất Bác thật là tốt số, mới tập huấn xong liền có thể bay quốc tế!

Một đám người ngồi phía sau Tiêu Chiến, huyên náo cả một khu. Thế nên Tiêu Chiến đổi ý định, sẽ gói đồ ăn mang về ký túc xá.

- Nói cậu ta tài năng bản lĩnh, không sai, nhưng mấu chốt là vớ được con gái chủ tịch một bước lên mây!

Nghe bọn họ nói lời này, Tiêu Chiến lại ngồi xuống. Anh muốn nghe xem bọn họ rốt cuộc là muốn nói cái gì.

- Không biết Trịnh Tử Kiều hả? Là bạn gái Vương Nhất Bác, là người đẹp nổi tiếng, cũng chính là con gái chủ tịch công ty mình!

A!! Đám người mang bộ dáng như bừng tỉnh -- Thì ra là vậy!

Tiêu Chiến sắc mặt không đổi, rời khỏi nơi đó. ANh không muốn thừa nhận thất bại, cho dù Vương Nhất Bác có người đứng sau hậu thuẫn. Anh xem người đó như đối thủ, không muốn những lời đồn đại nhảm nhí làm bẩn lỗ tai mình.

Anh không tin, người anh luôn xem là đối thủ, lại có thể làm chuyện đê tiện như vậy.

Đi một đoạn không xa, Tiêu Chiến nhìn thấy một người con gái đang quấn lấy Vương Nhất Bác. Người con gái đó không phải ai khác, chính là Trịnh Tử Kiều.

Tiêu Chiến luôn thuyết phục bản thân không nên tin vào những lời nhảm nhí đó, nhưng sự thật phơi bày trước mắt, còn có thể không tin sao?

Trong lòng anh cảm thấy không đáng. Lý Vinh, lời nói của ông, điểm khác biệt giữa tôi và Vương Nhất Bác, chẳng lẽ là loại khác biệt này sao?

Nắm chặt tay, Tiêu Chiến giận dữ quay lại, hướng về quán bar.

.

.

Lúc Tiêu Chiến một thân đầy mùi rượu nồng nặc quay về ký túc xá, lại phát hiện Vương Nhất Bác đang ngồi trước cửa phòng của mình.

- Anh uống rượu sao? Chẳng lẽ anh không biết ngày mốt sẽ bắt đầu bay? Chẳng lẽ anh muốn bị phạt sao?

Chặn tay của Vương Nhất Bác lại, Tiêu Chiến cười nhẹ.

- Kẻ tiểu nhân như cậu, đừng chạm vào tôi!

- Anh bị điên rồi -- Vương Nhất Bác bị người kia nhục mạ, không hiểu lý do vì sao.

- Vương Nhất Bác, tôi thật sự rất chán ghét cậu! – Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn cậu, khoé miệng hé một tia cười lạnh.

- Cậu về sau không cần có cái bộ dạng như bố thí này lại gần tôi, được không? Tiêu Chiến này không cần người khác thương hại!

Mở cửa phòng đi vào, Tiêu Chiến vốn định đóng chặt cửa, nhưng lại bị Vương Nhất Bác đẩy ra.

- Anh có ý gì? Cái gì gọi là bố thí? Sự quan tâm của tôi, anh lại biến nó thành cái gì vậy?

Tiêu Chiến cười lạnh, không thèm đáp.

- Chẳng lẽ... anh không xem tôi là bạn?

Vương Nhất Bác có chút nản lòng -- Chẳng lẽ, bạn bè quan tâm nhau, anh lại xem là sự bố thí sao?

- Bạn bè? – Tiêu Chiến cười khẩy – Tiêu Chiến này khi nào thì lại có bạn bè?

- Anh....

Vương Nhất Bác giọng nói có chút run rẩy -- Anh... chưa bao giờ xem tôi là bạn sao?

- Chưa bao giờ!

Tiêu Chiến kiên định, giọng nói lạnh hơn băng. Anh quay đầu nhìn ánh mắt bi thương của Vương Nhất Bác, trong lòng lại cảm thấy khổ sở.

Thấy Vương Nhất Bác im lặng, Tiêu Chiến nở một nụ cười miễn cưỡng.

- Cảm ơn cậu lúc trước đã quan tâm đến tôi, sau này tôi có thể tự chăm sóc bản thân, không dám phiền đến cậu!

Vương Nhất Bác vẫn chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích. Tiêu Chiến có chút không kiên nhẫn, liền đứng lên.

- Vương Nhất Bác, tôi muốn ngủ, mời cậu ra ngoài!

.

Tiêu Chiến đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, vốn còn định nói thêm vài câu đau lòng, nhanh như cắt lại bị đẩy lên giường, đè lên.

Anh còn không kịp phản ứng, có gì đó ấm nóng đã xâm chiếm đôi môi. Luồng khí cuồng nhiệt ngang ngược đó có phảng phất cảm giác phẫn nộ, lướt qua lại trong miệng anh.

Anh muốn giãy dụa, không ngờ tay lại bị khoá chặt, không thể nhúc nhích.

Kiểu cắn môi người khác thế này khiến Tiêu Chiến thật không dễ chịu. Anh không ngờ, chọc giận Vương Nhất Bác sẽ có hậu quả như thế này. Thật giống con sư tử đang tức giận.

- Cậu... cậu buông ra... cậu... là đồ biếи ŧɦái... cậu...

Tiếng phản kháng đứt quãng, Vương Nhất Bác không hề quan tâm, mãnh liệt tấn công.

Nụ hôn của Vương Nhất Bác, khi thì bá đạo, khi thì ôn nhu, chọc cho trái tim Tiêu Chiến lỗi vài nhịp, đập kịch liệt.

Anh... lại đang hôn một người con trai... Tiêu Chiến không thể tin một chuyện vô lý như vậy lại có thật, nhưng lại không có sức chống cự.

Không biết qua bao lâu, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng buông Tiêu Chiến ra, nhưng lúc đó, môi Tiêu Chiến đã bị hôn đến sưng đỏ, hơi thở dồn dập.

Ý thức được bản thân vì tức giận mà lại gây ra chuyện như vậy với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vội cúi đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Vương Nhất Bác không biết nên nói cái gì cho phải. Cậu chỉ cảm giác được ánh mắt Tiêu Chiến nhìn mình tràn ngập chán ghét.

.

- Tiêu Chiến, tôi...

- Buông ra! – Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu – Cậu không nghe thấy sao, buông ra!

Đó là sự uy hϊếp không thể cự tuyệt, Vương Nhất Bác buông tay ra.

- Tiêu Chiến... thật xin lỗi, tôi...

- Đi ra ngoài!

Tiêu Chiến lạnh lùng nói.

- Sau này tôi không muốn gặp cậu nữa!

- Tiêu Chiến, tôi... Tôi rất thích anh, thật sự rất thích anh!

Tiêu Chiến bàng hoàng. Anh chưa bao giờ nghĩ đến, Vương Nhất Bác quan tâm mình là có ý khác. Trước giờ anh vẫn không hiểu, do đâu mà Vương Nhất Bác lại quan tâm anh như vậy, là thương hại hay đồng cảm?

Nhưng đến hôm nay, Tiêu Chiến mới hiểu được, Vương Nhất Bác đối với mình lại có ý như vậy.

Tiêu Chiến nắm chặt tay – Vương Nhất Bác, cậu đã có bạn gái, còn nói với tôi những lời này. Cậu đang toan tính cái gì? Hay là ăn no rửng mỡ, muốn đem tôi làm thú tiêu khiển?

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

- Chẳng lẽ Tiêu Chiến này giống loại người ăn no không có việc gì làm, tùy tiện để cho người ta cầm lên chơi đùa sao?

- Anh!....

Vương Nhất Bác tức giận giơ tay lên, cuối cùng lại không xuống tay. Cậu nghe hết những lời của Tiêu Chiến, những lời nhục mạ tình cảm của cậu, nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay đánh anh.

- Xem như tôi chưa nói cái gì cả! – Vương Nhất Bác cắn môi, xoay người rời khỏi phòng, đóng mạnh cửa khiến Tiêu Chiến giật thót tim.

.

..

Chuyện như thế nào cũng không thể để ảnh hưởng đến chuyến bay. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lựa chọn tạm quên đối phương, điều chỉnh cảm xúc, chuẩn bị cho chuyến bay sắp tới.

Ngày được chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã đến. Lúc trước tập huấn tuy đã từng bay, nhưng so với lái máy bay chở khách, cảm giác hoàn toàn không giống.

Lúc Tiêu Chiến đi vào đại sảnh phía sau máy bay, đã không còn nhiều người ở đó, dọc đường chỉ nghe tiếng thì thầm.

- Đẹp trai quá!

- Không biết sẽ lái máy bay nào đây?

- Wow, thật là trẻ tuổi a!

Tiêu Chiến trong lòng buồn bực đã nhiều ngày, may mà lúc này lại nghe được những lời đó, có chút đắc ý.

- Xin chào, chúng tôi muốn giúp anh chuẩn bị thật tốt. Anh có muốn uống chút gì không?

Vừa vào khoang điều khiển ngồi xuống, một tiếp viên hàng không xinh đẹp liền đi tới hỏi.

- Không cần, cảm ơn – Tiêu Chiến nhẹ nhàng từ chối, cẩn thận kiểm tra lại địa điểm.

- Không có gì. A? Cơ trưởng mới tới!

Tiêu Chiến nghe vậy liền quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đi đến. Dáng người không cao lớn, thậm chí có chút gầy gò. Người đó đi vào khoang điều khiển, tuỳ tiện nhìn lướt qua, ánh mắt toát lên vẻ điêu luyện sắc bén.

- Xin chào, Hồng cơ trưởng. Tôi...

Tiêu Chiến đứng lên muốn chào người đó, nhưng không biết tại sao có chút chột dạ.

- Tiêu Chiến đúng không? Không tồi, thành tích tập huấn đứng đầu. Thế nhưng khi bay cùng tôi, không cần biết trước kia cậu giỏi thế nào, mọi chuyện đều phải nghe lời tôi, hiểu chưa?

Hồng Kim Lân ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu kiêu căng thể hiện rõ địa vị của ông là ACE (Air China Executives – những người nằm trong ban lãnh đạo của China Airlines- Hoa Hàng) của Hoa Hàng. Người như ông, sao lại muốn bay trong nước, là bởi vì...

- Trong một đợt tập huấn, có tốt có xấu. Lần tập huấn đầu tiên không nói lên được cái gì cả

- Vâng! Tôi hiểu...

Tiêu Chiến trong lòng hơi snh khí nhưng lại che giấu cảm xúc ngay.

Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ là ACE của Hoa Hàng!

.

.

============

Hết Chương 6

Chương sau có H