Chương 13. Mặt hư hỏng của Vương Nhất Bác

này lại là một sòng bạc trá hình. Nói thẳng ra ở nơi này, bất kỳ khách có cái yêu cầu gì đều có thể đáp ứng được.

Tiêu Chiến tròn mắt nhìn xong quanh,,, Thật con mẹ nó! Tại sao y không biết Lạc Dương có tồn tại cái thể loại này a~, nếu sớm biết, cũng không cần mỗi đêm say xỉn lái xe đi đánh bạc rồi.

Nhìn biểu cảm này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cánh tay đẩy phía sau lưng của y một cái nhắc nhở:

- Mau đi vào, còn ngỡ ngàng nữa anh liền bị người nhìn ra thân phận dân chơi nửa mùa đó.

Tiêu Chiến theo chân Vương Nhất Bác đi vào trong, một người trông như quản lý nơi này đi ra tiếp đón:

- Vương tổng,,, lâu rồi không thấy cậu ghé chơi, chảng hay hôm nay là đến chơi vui hay trút giận?

Vương Nhất Bác nhìn người kia, vẻ mặt khó lường, cười cười trả lời:

- Anh đoán xem!

Vị quản lý âm thầm vuốt mồ hôi trên trán mình, ngậm miệng, mời hai người vào bàn trong. Trạch Thừa không xa lạ vì với vị tổ tông Vương Nhất Bác này, một năm đôi ba lần đến, lúc vui còn có thể giống con người vung tiền mua lấy chút thú vui đen đỏ, khi hắn không thoải mái, liền như một kẻ mất nhân tính mỗi bàn cược đều cược “một chút”, cược đến khi sòng bạc này thua đến sắp phá sản vì hắn. Mỗi lần nhìn ông chủ mình sắc mặt tái xanh tức giận, Trạch Thừa cũng không biết bản thân cuối cùng đã sai ở điểm nào?

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, lại hỏi:

- Cậu từng đến nơi này? Cậu biết đánh bạc?

Vương Nhất Bác cũng không trả lời ngay, trực tiếp nắm tay Tiêu Chiến kéo đến một bàn cược xí ngầu. Nhàn nhã ngồi xuống ghế, kéo Tiêu Chiến ngồi trên đùi mình, không biết xấu hổ tựa cằm lên hõm vai y, nói:

- Biết một chút, nếu lỡ xui rủi thua hết, còn mong anh sẽ chuộc tôi về.

Ba người ngồi cùng bàn bên người đều có một nữ nhân nóng bỏng đi cùng, liếc ánh mắt nhìn hai nam nhân mới đến liền cười nói:

- Chàng trai trẻ, chưa chơi rành thì đặt cược ít thôi, đừng lúc đó lại nói mấy lão nhân chúng tôi không nhắc nhở các cậu.

Vương Nhất Bác gọi một bồi bàn đi tới, nhỏ giọng phân phó, sau đó không lâu, một va li tiền giấy được mang đến, tất cả đều là đô la‼!. Tiêu Chiến trợn mắt nhìn.

- Tôi muốn cược tiền mặt, như vậy rất kí©h thí©ɧ!

Thấy Vương tổng lại đến, người chủ trì ván cược bàn tay liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Trong miệng thầm khấn “ Tổ nghiệp phù hộ con, để bàn này cuối cùng đừng để nhà cái quá lỗ”…

Trò chơi đơn giản, tài xỉu mở nắp, liền có thể phân định thắng thua. Ngồi trên đùi Vương Nhất Bác một lúc lâu, Tiêu Chiến lại không kềm được trân trối nhìn số đô la trong vali cứ thế bị thua đến gần hết, Vương Nhất Bác lại cứ như một tên phá gia chi tử, vẫn cược rất hăng say, đến sắc mặt cũng không thay đổi một chút.

- Vương Nhất Bác, dừng lại đi, đừng làm càn nữa. – Y nói nhỏ vào tai hắn, y lúc này xót tiền đến đau cả ruột nha, dù y có chơi như thế nào cũng không phải người không biết kềm chế như Vương Nhất Bác.

Bàn tay Vương Nhất Bác khoác lên eo y, nhẹ vỗ vỗ, không có trả lời.

Ba vị khách kia thấy Vương Nhất Bác liều mạng vung tiền, chính mình nãy giờ ăn được không ít, liền xem người kia như miếng thịt béo bở mà dòm ngó.

- Bây giờ số tiền tôi còn cũng tương đương với các vị ở đây, hay ván này “so hand” rồi kết thúc sớm, có vẻ vợ tôi muốn đổi trò khác rồi.

Nói rồi, ánh mắt cưng chiều của Vương Nhất Bác hướng đến trên người Tiêu Chiến, ánh mắt ôn nhu như vậy, các cô gái ở đây nhìn mà ao ước đến sắp chết rồi a~.

Một ván cược lớn, ánh mắt Tiêu Chiến trân trối nhìn Vương Nhất Bác, thằng nhóc con này cuối cùng muốn quậy cái gì a~, định đêm nay chơi đến Vương thị phá sản sao?

Trên bàn cược, số tiền lẫn phĩnh cược chất thành một núi lớn, nếu ai thắng ván này, một công ty nhỏ cũng không phải không mở được! Kí©h thí©ɧ như vậy, làm mọi người xung quanh cũng bắt đầu chú ý bên này.

Không gian lúc này cực kỳ yên ắng, tiếng xúc xắc lộn tới lộn lui cũng làm tâm Tiêu Chiến muốn nhảy dựng theo, y hồi hộp không dời mắt khỏi chiếc hộp kia, trong lòng thầm cầu nguyện: Không được thua, không được thua….

Cạch, tiếng đặt đĩa vang lên, Vương Nhất Bác lúc này vẫn đang nhìn vẻ mặt hồi hộp của Tiêu Chiến mà muốn cười. Sau đó là tiếng hô của người chủ trì:

- 1,3,5 xỉu….‼! Người chơi số 3 thắng cược.

Tiêu Chiến nghe tiếng này, liền mừng như điên nhìn về phía Vương Nhất Bác, vậy mà duy nhất một bàn thắng lại đậm như vậy‼

Vương Nhất Bác nhìn đứa trẻ lớn tuổi kia vui vẻ đến vậy, chỉ hận mình sao không mang y đến đây sớm hơn. Cái gì mà 1 năm, cái gì dạy dỗ, cái gì cải tà quy chính,,,tất cả đều không quan trọng bằng khoảnh khắc vui vẻ này của y.!