Cuối tuần.
An Noãn ăn xong bữa sáng liền thu dọn một chút rồi chuẩn bị xuất phát, cô nhớ rõ hôm nay sẽ diễn ra hoạt động tập thể.
Trên xe buýt, An Noãn ngồi ở vị trí phía trên, ngay cạnh cửa sổ, kế bên là Chu Thụy Trạch.
“Noãn Noãn, mình có thể gọi cậu như vậy không?” Đôi mắt của nam sinh sáng lấp lánh, An Noãn có thể thấy rõ lông mi dưới mí mắt của cậu, tuy không dài nhưng lại rất rậm, như là có người vẽ cho, mang theo chút mê hoặc khiến trong lòng ngứa ngáy, nhưng ánh mắt lại trong suốt và sáng ngời.
“Cậu cũng đã gọi mình là Noãn Noãn rồi còn gì.” An Noãn quay đầu đi.
“Hì hì. Noãn Noãn, hình như trước kia cậu không thích tham gia hoạt động tập thể của lớp.” Nam sinh gãi gãi đầu, cười hỏi.
“Không có thời gian.”
“À.” Cậu trai chu môi, trong lòng nghĩ bản thân tốt xấu gì cũng là một soái ca nổi danh trong trường, vì sao An Noãn lại có vẻ không hứng thú với cậu như vậy.
Kì thật, cậu rất thích An Noãn.
Thích đến mức cả trường ai cũng biết, nhưng lại trừ An Noãn ra.
Chu Thụy Trạch lặng lẽ thở dài trong lòng, đảo mắt nhìn thấy cô bạn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài lùi lại thật nhanh, kỳ lạ và mơ hồ.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chu Thụy Trạch chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp An Noãn.
Đó là một ngày thu, trời mưa tầm tã, cậu và An Noãn học cùng một trường nhưng khác lớp. Bọn họ đều không mang theo ô, đứng ở sảnh lớn tầng 1 chờ.
Chạng vạng gió thu se lạnh, chạm vào khiến người ta không khỏi rùng mình
An Noãn lại mặc áo ngắn tay đứng trong sảnh, mưa phùn tí tách rơi, vài hạt phun lên người cô, nhưng dường như cô không có cảm giác gì, cô đơn đứng một góc, như con mèo nhỏ bị vứt bỏ lainh run nơi góc tường. Cho dù lúc ấy vẻ mặt An Noãn không có biểu tình gì, nhưng từ trên người cô có thể cảm nhận được một loại cô đơn không thể nói thành lời.
Trong lòng cậu có chút khó chịu, vừa định tiến lên trò chuyện với cô.
Một tia sáng mạnh chiếu vào mắt.
Một chiếc xe màu đen chầm chậm đỗ lại phía trước sảnh lớn.
“Phanh.” Cửa xe vang lên một tiếng nhỏ, một người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi mặc tây trang chỉnh tề bước ra, trong tay cầm chiếc ô màu xanh đậm đi tới.
Khuôn mặt anh tuấn trong mưa tựa như vầng sáng ấm áp.
Người đó đi về phía An Noãn.
“Noãn Noãn, ba tới đón con về đây.”
Nếu phải dùng một câu để diễn tả cảm xúc của An Noãn khi nghe người ấy nói, thì nhất định chính là "xuân về hoa nở".
Sự cô tịch trên người An Noãn theo lời nói của người kia nhanh chóng biến mất, vẻ mặt của cô cũng ấm áp linh động hơn.
“Đến trạm rồi. Các học sinh hãy tự giữ gìn đồ dùng của mình!” Giọng nói của tài xế ở phía trước đã cắt ngang hồi ức của Chu Thụy Trạch.
An Noãn mang cặp sách vào, chuẩn bị định đứng dậy, lại không ngờ khóa kéo bị mắc vào chỗ ngồi khiến cô không cẩn thận ngã về sau.
Chu Thụy Trạch tay mắt lanh lẹ, đưa tay qua đỡ lấy.
Đàn hồi mềm mại.
Chu Thụy Trạch có chút giật mình, cảm xúc trong lòng bàn tay thật sự là quá vi diệu, trong phút chốc cậu không phản ứng kịp lại.
Ngực của mình bị một nam sinh nắm trong lòng bàn tay, nơi không lớn không nhỏ hoàn toàn bị bao lấy, vải dệt mỏng manh căn bản không thể ngăn cản cảm xúc nóng rực từ lòng bàn tay của cậu truyền đến, thậm chí nam sinh còn vô thức bóp nhẹ, một trận run rẩy từ chỗ tiếp xúc của hai người lan ra.
“Cậu đang làm gì vậy, còn không mau buông tay!” An Noãn hô lên.
Nam sinh đột nhiên buông tay ra, lúng túng không biết phải làm sao bèn lùi lại hai bước, “Xin, xin lỗi, tớ, tớ không cố ý!”
An Noãn nhìn gương mặt đỏ như sắp rỉ máu của Chu Thụy Trạch, hai mắt hoảng loạn rũ xuống, như một chú cún con tủi thân vì bị chủ nhân ghét bỏ.
An Noãn nhíu mày, không biết vì sao lại có cảm giác mềm lòng.
“Được rồi, mình biết cậu không cố ý.” Nói xong An Noãn liền xuống xe trước.
Cậu ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng An Noãn, xúc cảm mềm mại đàn hồi vừa rồi vẫn còn ở trong lòng bàn tay, như kẹo bông gòn, làm người ta nhịn không được muốn nếm thử, để xem nó có ngọt ngào giống như vậy không.
Lòng bàn tay Chu Thụy Trạch có chút ngứa ngáy.
***
Chu Thụy Trạch: Mềm quá, muốn sờ nữa, muốn sờ nữa!
An Noãn: Cút!!!