Chương 10: Sao bây giờ ba ba mới về?

7 giờ tối, sắc trời đã không còn sớm nữa, người đi đường cũng vội vàng, đến rồi lại đi, đi đi lại lại, cuộc sống cứ tuần hoàn như vậy.

Phần lớn con người khi bước vào qua 30 đều giống như đã chết, bởi vì mỗi ngày sau 30 tuổi đều không còn tìm thấy mới mẻ như trước kia.

Tập đoàn Tế Nguyên.

Phòng tổng giám đốc, tầng 36.

An Kỳ Đông đặt bản báo cáo trong tay xuống, ngả người ra sau, dựa vào ghế tựa bằng da cao cấp, tay xoa mi tâm.

“An tổng, tối nay lúc 8 giờ ở Bích Tỉ Các, ngài và Vương tổng có một cuộc hen."

“Ừ, đã biết, phiền cậu pha cho tôi một ly cà phê, cảm ơn.” An Kỳ Đông nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi làm đầu anh trướng đau.

“Vâng, xin ngài chờ một lát.”

Kim đồng hồ chỉ đến 11 giờ, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh.

An Noãn nằm trằn trọc khó có thể ngủ, thỉnh thoảng lại bật điện thoại lên xem, rồi lâu lâu lại nhìn ra phía cửa.

Sao ba ba vẫn chưa về?

Đã là lần thứ mười ba An Noãn mở điện thoại lên xem. Nhưng vẫn không có tin nhắn nào.

Cô không nhịn được mà nghĩ, nếu cô là vợ của anh, liệu anh có nhắn tin hay gọi báo cho cô biết bây giờ mình đang ở đâu, làm gì, khi nào trở về không.

Ba ba, An Kỳ Đông, ba ba.

Trong lòng An Noãn thầm gọi.

“Lạch cạch ...." ” Tiếng cửa mở ra.

An Noãn nhanh chóng đứng dậy chạy ra cầu thang nhìn, thấy anh mặc sơ mi trắng đứng trước cửa, khuỷu tay vắt một chiếc áo khoác đen, đang đổi sang dép lê đi trong nhà

Người đàn ông nghe được động tĩnh bèn ngẩng đầu nhìn.

Thiếu nữ mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu hồng nhạt, mái tóc xõa sau lưng, chân nhỏ trắng nõn dẫm lên sàn nhà gỗ, bởi vì lạnh mà đầu ngón chân hơi co lại, thoạt nhìn như ngó sen trắng ngần, cực kỳ ngon miệng.

“Sao con còn chưa ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm để đến trường đấy!” Anh nhìn đôi chân non mềm kia, trong mắt có chút tối tăm, cau mày: “Mau mang dép vào đi."

“Ba ba, sao bây giờ ba mới về, đã hơn 1 giờ sáng rồi.” An Noãn không để ý lời anh.

“Ba có cuộc hẹn, ngoan nào, đi ngủ đi."

Giọng anh dịu xuống, xoa xoa đầu.

"Ba uống rượu sao?

“Chir uống một chút, không sao đâu."

“Dạ.” An Noãn gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ “Con ngủ đây, ba ba cũng nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Không biết vì sao, hắn cảm thấy tiếng “dạ” kia của An Noãn nghe qua có chút tiếc nuối, cũng có thể là do hắn ảo giác rồi.

Lắc đầu, cảm thấy đầu hơi đau, An Kỳ Đông quyết định sẽ tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi sớm, anh treo áo khoác trên khuỷu tay lên giá treo rồi chậm rãi đi về phòng mình.

3- 4 giờ sáng, thành phố chìm trong không khí tịch mịch yên lặng, hầu hết mọi người đều đã chìm sâu vào mộng đẹp, số ít người dù không ngủ thì cũng biết hành động khẽ khàng hơn, như sợ làm ai đó đang ngủ say tỉnh giấc.

An Noãn vặn tay nắm mở cửa phòng cách vách.

Người đang ông đang đắp một tấm chăn mỏng nằm ngửa trên giường, mày cay lại.

An Noãn đau lòng nhìn, cô đặt ly nước ấm xuống tủ đầu giường rồi vươn tay ra vuốt phẳng đôi mày cau chặt của anh, cô biết anh thường xuyên đau đầu, cũng biết lúc đau đầu anh luôn xoa ấn đường của mình, nhưng cô chẳng thể giúp gì được cho anh, chỉ có thể thay anh rót ly nước ấm, đặt ở nơi anh có thể với tay đến là lấy được, cũng chỉ trong đêm khuya tĩnh lặng cô mới có thể giúp anh xoa đôi mày nhíu chặt.

“Ba ba, ngủ ngon."

An Noãn củi người hôn lên môi An Kỳ Đông, như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, không mang theo một tia tìиɧ ɖu͙© nào.

Sáng sớm hôm sau, đầu An Kỳ Đông đã không còn đau nữa, nhưng yết hầu lại khô khốc.

Đang định đi xuống lầu vào phòng bếp rót ly nước liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có một ly nước, An Kỳ Đông nhướng mày cầm lấy, vẫn còn chút ẩm, anh cũng không để ý nhiều mà uống sạch.