Chương 5: Người Yêu Cũ

" Chó chết!... Khốn khϊếp !!! "

Trong hành lang tối tăm, một thân ảnh đang kéo lê vật gì đó. Không! Chính xác là hai con người. Tiếng chửi rủa vừa rồi phát ra từ trong tâm trí của người bị kéo lê kia.

Kẻ bị kéo lê kia là Tùng - Lâm Đại Tùng. Ngụ ý khi thân sinh hắn ra đặt cho hắn cái tên ấy là mong muốn hắn lớn lên khỏe mạnh, vững vàng như một rừng cây Tùng to lớn, không bao giờ bị quật đổ, luôn vươn cao khoẻ mạnh mà đối đầu với tất cả.

Nhưng đời hắn lại không may mắn được như cái tên đấy. Lên 6 tuổi hắn mất mẹ, 8 tuổi cha bị xe tông, để một mình hắn bơ vơ không người thân họ hàng ruột thịt. Hắn sống với người dì là em gái nuôi của cha hắn. Cô là một đứa trẻ mồ côi sống lay lắt ngoài đường được ông bà nội hắn nhận về nuôi trước cả khi cha gặp mẹ và sinh ra hắn.

Còn về bản thân hắn... nói sao ta?...ừm....... một tên ốm yếu, không có gì đặc biệt ngoài cái vẻ đẹp mã cả. Không phải tự sướиɠ nhưng hắn thừa hưởng gien trội của cả đằng nội ngoại khiến hắn từ nhỏ đã đẹp trai xinh xẻo tới hút hồn người nhìn.

Hắn năm nay 19 tuổi, năm hai trường đại học Xyz. Lớp hắn học là C17 G1, tại lớp đó có một nữ nhân tên là Trần Diệu Như. Trong đôi mắt tầm thường và hạn hẹp của bao nam sinh khác nhìn về phía nàng, nàng trong sáng , hiền lành ngây thơ tốt bụng với tất cả mọi người, mọi cử chỉ của cô ấy chỉ có thể nói lên một điều.

" Thiên Thần "

Phải! Và hôm nay là sinh nhật của nữ nhân kia.

Tùng trong đầu hắn thầm oán trách bản thân hắn. Hắn chỉ vừa mới khởi tử hồi sinh, trở lại quá khứ không lâu. Chỉ là sau khi đoàn tụ với dì hắn, hắn bỏ ra mấy ngày liền suy nghĩ trong đầu những chuyện hắn đã trải qua ở thế giới kia là thực hay hư, cuối cùng cũng chẳng thể rút ra được điều gì.

Trong lúc hắn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại hắn reo lên, trên màn hình hiển thị mấy dòng chữ :

" Tần Chính Nghĩa "

Cái tên này chính là anh em chí cốt, là anh em xương máu vào bất trộm xoài ra ao tắm sống của hắn chứ ai. Tùng nhấc máy, sau một hồi kể lể, van xin, nài nỉ thì Tùng cũng phải đồng ý với hắn ngày mai tới nhà nữ nhân Trần Diệu Như kia.

Chủ đích của hắn là không định đi, nhưng mà hắn ở nhà đã mấy hôm rồi, cũng nên ra ngoài thư giãn đầu óc, hít thở không khí chút. Với lại hắn cúp học mấy bữa rồi. Người bình thường thì không sao chứ một học sinh xuất sắc như hắn thì quá nổi bật giữa một đám đông sinh viên rồi. Việc điểm danh hộ là bất khả thi.

Sau đó thì tới ngày hôm nay, cả lớp kéo nhau đến khu chung cư nhà cô. Sau khi tiệc tàn, mọi người hay về nhà nấy. Cả Tùng cũng vậy, đi xuống tầng trệt, hắn đi ngang qua bàn tiếp tân. Cô bé nhân viên ngẩng đầu lên chào hắn. Mặc cho những tiếng cười nói khinh bỉ bàn tán xôn xao về bộ dạng của Tùng xung quanh. Đẹp trai thì sao? Một bộ đồ tử tế cũng không có thỉ chỉ có nước đi làm nam sủng, bán sắc cho mấy phú bà mà thôi.

" Anh cần gì ạ ? "

Tùng trầm ngâm một hồi lâu, sau đó sực nhớ ra bản thân hắn bỏ quên điện thoại ở phòng của cô nàng Diệu Như kia.

Quay sang xin lỗi vì đã làm phiền cô bé lễ tân, hắn quay đầu lại bước đi. Tiến về phía thang máy nhấn thẳng tầng lầu có phòng của Diệu Như.

Đứng trước cửa phòng 217. Hắn chợt phát hiện ra cửa phòng không khóa. Hắn lấy làm lạ, Diệu Như này thật là bất cẩn. Tùng đẩy cửa vào, sững sờ khi thấy bên cạnh tủ giày và dép đi trong nhà còn có một đôi giày nam nhìn rất đắt tiền.

" Khách khứa bạn bè đã về hết, ai còn có thể ở lại ? Có khi nào là họ hàng của cô ấy ? Có lẽ mình nên đi về không làm phiền họ. "

Tùng lâm vào suy nghĩ, nửa muốn đi nửa muốn ở lại, sau một hồi suy nghĩ hắn tiến tới cửa ra vào muốn rời đi. Trong đầu hắn suy nghĩ bản thân ngày mai nên nhờ cô ấy trả điện thoại sau. Dù sao thì chiếc điện thoại đó không chỉ là hàng rẻ tien, chỉ có điều nó nó ở dùng tiền lương đầu tiên của hắn mua nên có lẽ chút kỉ niệm, không nỡ bỏ. Lỡ hắn bây giờ vào phá đám họ thì không hay. Chợt một thành âm kì lạ mà lại quen thuộc với hắn vang lên:

" Ư~a ! "

Hắn mở to mắt, đồng tử giãn ra, hơi thở dồn dập, đầu óc mông lung suy nghĩ. Âm thanh này chẳng phải là tiếng rên của nữ nhân hay sao? Vừa tò mò vừa cảm thấy nghi hoặc, không lẽ Diêu Như là đang xem loại phim đó ? Hắn tiến tới phòng khách, ngày càng gần với tiếng rên hơn. Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên gò má ửng hồng của hắn, hắn suy nghĩ hết tình huống này đến tình huống khác, Diêu Như là đang làm gì?

" A.........a..a..a..a! Ưh Vân ca ! S..ư..ớ...n.....g~ ! "

Hắn không muốn tin vào đôi tai của mình, tiếng nói trong trẻo này..... không phải là của Diệu Như sao ? Và...Vân ca? Ngô Khánh Vân? Huynh đệ tốt, người bạn đầu tiên của hắn vào ngày đầu đại học hay sao ?

" Đôi giày đó là của hắn? Tiếng rên này...? Khoan ! Vậy Diêu Như là đang....? "



Hàng loạt câu hỏi được đặt ra. Như để xác nhận sự việc, hắn thò đầu ra quan sát. Hai người, một người ngồi trên một người. Phải ! Chính là Diệu Như đang khỏa thân mà ngồi lên cự vật nhấp lên nhấp xuống của cái người mà hắn gọi là bằng hữu.

" A..a...a....a~ ! Vân ca ! Cái của huynh là sướиɠ nhất, xem xem nó đâm lút cán muội rồi nè "

Diệu Như giọng điệu rêи ɾỉ đầy kɧoáı ©ảʍ.

" Khặc khặc! Con đĩ này, mày ngủ với bao lão già mà chuyên nghiệp thế? Bốp bốp ! "

Vừa nói, Khánh Vân hắn vừa vỗ vào mông Diệu Như, cặp mông hồng hào của cô giờ đã sưng tấy và đỏ hỏn. Mỗi một cái tét mông đánh xuống, âm thanh kɧoáı ©ảʍ dâʍ ɖu͙© lại thốt ra.

" A a ....a...a..~~~ muội mới ngủ..ưʍ... với hơn 20 người thôi, ưʍ..... muội hư hỏng lắm phải không? Huynh trừng phạt muội đi a~ ...! "

Diệu Như mặt dày thú nhận, cầu xin sự trừng phạt từ Khánh Vân. Cô vậy mà lại có cái sở thích như vậy.

" Hắc hắc ! Con đĩ máu M này, dâʍ ɖu͙© vô độ ! Cái hình tượng ngoan hiền của mày vứt cho chó gặm rồi hả ? Khặc khặc không biết thằng béo Trịnh Ngô Khải nhìn thấy cảnh này sẽ phản ứng ra sao hả? "

Khánh Vân khoái chí tăng thêm lực đạo, làm Diêu Như rêи ɾỉ không thôi.

Trịnh Ngô Khải - cái con người này hắn co chút ấn tượng. Cơ thể tuy có chút mập mạp nhưng được cái hiền lành tốt bụng, hay giúp đỡ bạn bè. Chỉ có điều là lại đi đâm đầu mù quáng yêu một con đĩ.

" Ưm~ Tên đó có gì..ưh..... hay ? Hắn cứ nhìn em cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống ý ! Thật ghê tởm. Ưm ~ Gì đây? Một chiếc giẻ lau tay đan tên mình ? Bẩn thỉu ! "

Diệu Như bóc những gói quà sinh nhật, hông không ngừng nhấp nhô từng nhịp. Cô vừa nói vừa cầm lên chiếc khăn len đỏ mà chính tay anh chàng kia dành hết tình cảm đan tặng cô.

" Trong tất cả món quà, thứ này là thứ rác rưởi nhất. "

Nói rồi cô vứt cả hộp lẫn quà vào sọt rác. Miệng trên lẫn miệng dưới đón nhận từng cú nhấp của Khánh Vân.

" A ~! Muội ra !!!!! "

" Ta cũng ra!!!! "

Cả hai đều lêи đỉиɦ, một luồng khí ấm áp bắn thẳng vào tử ©υиɠ Diệu Như nhưng rồi lại bị chặn lại bởi một lớp màng nilon.

Từ đầu đến cuối. Phải ! Tất tần tật đều chính mắt Tùng chứng kiến. Hắn như không tin vào đôi mắt mình, người vô lực, cánh tay buông thõng làm rơi cái điện thoại của hắn vừa tìm được.

" Bịch ! "

Ngay lập tức, hai con người còn đang chìm đắm vào nɧu͙© ɖu͙© kia cảm nhận được sự xuất hiện của Tùng. Khánh Vân đẩy Diệu Như sang một bên, vồ lấy gạt tàn trên bàn hướng thẳng phía Tùng mà ném. Cơ thể yếu ớt của hắn không chịu nổi lực đạo cực mạnh từ cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của một Gymer, gạt tàn thủy tinh đập thẳng vào trán hắn, liền lăn ra ngất xỉu. Trên trán vẫn còn rỉ máu, hiển nhiên là bị thương rất nặng.

Trở lại hiện tại, hắn bị Khánh Vân kéo lên tầng thượng của tòa nhà. Hắn trách ông trời tại sao làm hắn khổ thế ? Hắn chảy nước mắt, hắn nhớ tới dì hắn. Lâm Thanh Trúc - dì vì hắn ở vậy nuôi hắn lớn.

Dì hắn rất đẹp, đáng lẽ ra dì sẽ có một gia đình êm ấm hạnh phúc nhưng lại vì hắn mà chịu khổ. Hắn biết vậy nên cũng cố gắng học giỏi để sau này sẽ bù đắp cho dì hắn. Nhưng giờ thì hết thật rồi!

Hắn biết hắn sẽ chết, tất nhiên! Gϊếŧ người diệt khẩu mà ! Đùa sao ? Nếu mà để hắn sống, để hắn rêu rao bô bô cái mồm rằng Ngô Khánh Vân, công tử cao cao tại thượng, phong độ lịch lãm là một tên biếи ŧɦái cυồиɠ ɖâʍ. Còn Trần Diệu Như ngây thơ công chúa lại là một con điếm vì tiền mà bán thân!

" Cái con mẹ nó! Ta chỉ vừa mới sống lại, chả nhẽ lại tiếp tục chết đi như vậy sao? "

Đặt dựa vào thành lan can tầng thượng, Khánh Vân cười khẩy, trên tay là bó hoa của anh chàng Trịnh Ngô Khải kia.



" Nể tình là bằng hữu tao sẽ cho mày chết một cách nhẹ nhàng. "

Hắn vứt bó hoa xuống đồng thời đạp vào ngực Tùng, nhưng chưa đạp trúng thì một luồng gió lạnh thổi bạt qua làm Tùng vô lực đổ sang một bên. Khánh Vân bất ngờ đạp hụt vào khoảng hư không từng là nơi Tùng dựa vào, mất đà ngã chúi về phía trước. Rơi thẳng từ tầng 32 đập mặt xuống mặt đường thành một đống bầy nhầy.

Chút hơi tàn còn lại hắn lật ngửa người giơ tay lên như muốn nắm lấy một vật gì đó. Bó hoa của cậu béo kia trọng lượng ít hơn nên bây giờ mới nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh xác chết của Khánh Vân. Xung quanh, tiếng la hét thất thanh của những người đi đường, có người bạo gan tiến gần lại nhìn xác chết. Có người lôi điện thoại ra gọi cảnh sát.

Trên tầng thượng, ý thức của Tùng ngày càng mờ nhạt, lúc này bỗng một bóng dáng người thần bí xuất hiện vô thanh vô tức, vậy mà lại là một cái nữ nhân. Thân ảnh kiều diễm với mái tóc tím quỷ mị, thân vận y phục cùng một màu tím với mái tóc dài khẽ bay theo từng dao động của làn gió.

Khi đưa mắt nhìn lên khuôn mặt của nàng, hắn không thể nào thấy được bởi mắt của hắn đang mờ dần, não hải chìm vào hôn mê.

Nếu mà lúc này đây đây hắn không có thể mở to hai mắt ra mà nhìn thì sẽ biết được đây không phải là người ai xa lạ mà lại chính là người yêu thích cũ của hắn. Nữ nhân lừa hắn mất nhà mất cửa sổ cho ả, sau đó đá hắn đi không thương tiếc. Tuổi trẻ nhu nhược, chưa trải sự đời đành tìm đến nhà dì hắn xin tá túc.

Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, hắn có nghe loáng thoáng vài câu.

" Gặp nhau lần đầu chàng cứu ta, ta đã định Thiên Địa này chỉ có chàng là nam nhân của ta. Thế mà chẳng hiểu sao chúng ta bị chia cắt vậy mà đã 10 vạn năm rồi ! Vô vàn kiếp người cuối cùng cũng tìm được chàng mà chàng lại lấy bộ dạng này tiếp đón ta sao ? "

Mắt thấy linh hồn Tùng sắp tiêu tán. Nữ nhân phất tay, từ khư không xuất hiện một viên đan dược kì là. Nữ nhân điều khiển khiến viên đan từ từ tiếp cận với miệng của hắn. Cho đến khi viên đan dược được nằm gọn trong dạ dày hắn bắt đầu tan rã, nữ nhân mới tiếp tục mở lời.

" Hy vọng lần sau gặp lại chàng sẽ không phải là ở một kiếp khác "

Nói rồi nữ nhân thần bí khẽ nhón chân một cái, thân pháp quỷ dị thoắt một cái lại biến mất, vô thanh vô tức như lúc cô ta xuất hiện.

Tùng tỉnh dậy, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng mệt mỏi, cơ thể có chút chật chội. Không quan tâm cho lắm, hắn hiện tại là chỉ muốn về nhà với dì hắn, đang chờ hắn.

Vịn tay cầu thang, hắn dùng hết sức lực để lết xuống. Kì lạ ! Hắn thấy mọi thứ như thấp đi. Hắn bước ra ngoài chung cư, bắt taxi trở về nhà. Mặc kệ những lời bàn tán xôn xao về hắn, chủ yếu là về hình thể có chút khác biệt.

Duy chỉ có cô bé tiếp tân lúc trước chú ý đến quần áo hắn. Cơ thể có khác nhưng quần áo vẫn thế. Áo sơ mi không đóng thùng, quần jean đen, tay áo xắn đến khuỷu, chỉ là hơi lấm lem bụi đất do bị kéo lê. Hắn vừa rời đi thì có 5 xe cảnh sát tiến tới phong tỏa hiện trường không để ai rời khỏi. Một nữ cảnh sát đang chỉ đạo cấp dưới của mình có vẻ khá khắt khe.

------------------------------------------------------------------------

Phòng 217, Diệu Như là đang lo lắng không biết tại sao Khánh Vân đi mãi chưa về. Thấp thỏm không yên, cô bỗng giật mình phát hiện có một thân ảnh từ lúc nào đã ở trong gian phòng của cô nàng. Diệu Như miệng lắp bắp hỏi :

" Ngươi... ngươi là ai ? "

" Ngươi không xứng để biết ! "

" Ngươi.... ngươi muốn gì ? "

Diệu Như sợ hãi hét lớn, nữ nhân bí ẩn nương gương mặt bình thản, môi mềm mấp máy nói vài từ.

" Ta muốn ngươi biến mất ! "

Nói rồi, Diệu Như trong thân cảm thấy đau đớn, xương cốt không ngừng gạo thét, thân thể từ từ tan thành cát bụi, một chút dấu vết cũng không còn. Nữ nhân bí ẩn kia thủ đoạn bí ẩn gϊếŧ người một cách nhẹ nhàng không hề gây ra chút tiếng động nào hay để lại dấu vết gì còn sót lại.

Nữ nhân kia làm xong việc, sau đó trầm tư một hồi. Miệng lẩm bẩm một câu khó hiểu, sau đó rời đi.

" Thiên địa dị biến như lời chàng nói sắp bắt đầu rồi "

_____END CHƯƠNG_____