Chương 16: Người Quen

" Khục! Khục! Xem ra....ta phải hiện chân tướng nhỉ? "

Nói rồi cả cơ thể hắn nhão ra như bùn. Hình thể của hiệu trưởng vốn béo ục ịch này lâm vào tình cảnh này liền càng thêm kinh tởm. Sau khi lớp da kì lạ kia bị tan chảy hết, lộ ra bên trong là một thân ảnh gầy còm.

" Biết ngay mà! Thầy Thi! "

Giảng viên Cung Kha Thi gương mặt trắng bệch, miệng cười lớn lộ ra hàm răng nanh dài tới 5 phân, thắc mắc hỏi Tùng.

" Tao tên là Huyết Quỷ. Thế sao? Mày nhận ra từ bao giờ? "

Ngay từ đầu!. Làn da nhợt nhạt như thiếu nắng kia là do ông không thể ngâm mình trong nó quá lâu. Răng manh dù cố mài nhưng mà nó vẫn không ngừng dài ra.

Vừa câu kéo thời gian, Tùng vừa lén lấy thiết bị báo tin cho lão Giỏi tọa độ hắn đang đứng. Thứ đồ này là do lảo Giỏi tin tưởng hắn, xem hắn là một phần của tổ điều tra. Chỉ cần có chút tn tức gì của đầu lĩnh hay hắn gặp nguy hiểm lão sẽ dùng tóc độ nhanh nhất đến ứng cứu.

Huyết Quỷ cười mỉm, nhìn Tùng với ánh mắt trìu mến... Nhầm! Ánh mắt kiêu căng.

" Rồi sao? Mày làm được gì? "

" Bán hành cho ông! "

Tùng cất tiếng lên rồi thủ thế.

" Khặc khặc khặc! Xem ai nói kìa? Mày tin tài có thể gϊếŧ mày mà không cần đυ.ng vào cơ thể mày không? "_Huyết Quỷ cười như một tên khùng, hét lên :

HUYẾT THỰC!

Sau tiếng hô đó, Tùng cảm thấy cơ thể mình xảy ra biến dị. Từng tế bào máu vận chuyển qua từng kinh mạch trên cơ thể hắn như đang cố gắng lên lỏi qua da. Hắn cảm nhận được cơn đau đớn dữ dội truyền lên não hải của hắn. Làn da hắn như đang có hàng ngàn con kiến lửa xâu vào không ngừng cắn xe cơ thể hắn.

" Aaaaaaaaaaa!!!! "

Hắn hét lên đầy thống khổ, làn da của hắn không còn là cảm giác nữa mà đích thị là đang bị xé rách. Những dòng huyết đỏ tươi đang lơ lửng mà bay ra khỏi cơ thể hắn, dung nhập vào Huyết Quỷ. Còn tên Huyết Quỷ thì đang khoái chí mà nhìn Tùng đau đớn.

" Cảm giác ra sao? "

Khuôn mặt Huyết Quỷ hiện lên vẻ đểu cáng

" Đây là bí chiêu của gia tộc ta. Khi niệm lên thì sẽ hút cạn ngươi đến một giọt máu cũng chả còn! Đáng lẽ ra một kẻ có dòng máu lai như ta không thể nào lĩnh hội được nó. "

Huyết Quỷ điệu bộ khoe khoang nói ra.

" Nhưng nhờ có cha ta, nhờ có ông ấy ta mới có ngày hôm nay. Chỉ chút nữa thôi là ngươi chỉ con là một cái xác khô queo mà thôi. Ngươi nên vinh dự vì là kẻ đầu tiên là được trở thành đối tượng đầu tiên ta sử dụng thuật này đi. "

" Nói xong chưa? Sao lũ nhân vật phụ lắm thoại thế nhỉ? " _ Tùng ngồi khoanh chân dưới đất ra điều ngáp ngáp không quan tâm.

" K... Không thể nào! Sao ngươi còn có thể sống?."

Hắn bàng hoàng nhận ra rằng Tùng vẫn vô sự. Máu trên cơ thể Tùng vẫn đang được đưa về cơ thể hắn. Tùng chỉ mỉm cười đáp lại rất ngắn gọn.

" Vì ta bất tử! "

Với kĩ năng " Phục hồi vô hạn ", chút máu này chả đáng là bao với hắn.. Nhưng việc thiêu đốt sinh mệnh đối với hắn rất nguy hiểm. Ai mà biết đươc Huyết Quỷ no vỡ bụng trước hay là hắn chết trước?

Hắn trông vẻ mặt bình thản thế kia thực chất không phải vậy. Máu của hắn sau khi bị lấy đi, miệng vết thương liền khép lại. Nhưng rồi ngay lập tức một đợt máu mới được tạo ra và hắn lại chịu đi chịu lại cảm giác đó, thật là đau đớn. Giờ hắn mới ngẫm ra " Thay đã đổi thịt " là như thế nào.

" Mặc kệ mày có bất tử hay là không! Tao cũng đều hút máu mày tới chết. "

Huyết Quỷ điên cuồng gào thét. Tăng tốc độ hút máu lên. Chỉ là chưa đầy mấy dây sau, giọng nói của hệ thống vang lên,

" Tinh ! Chủ nhân hệ thống đã thiêu đốt tổng cộng 50 năm sinh mệnh. Thọ nguyên còn lại không đủ một năm. Cưỡng ép thu hồi lại kỹ năng " Phục hồi vô hạn "

" Hệ thống thay đổi " Phục hồi vô hạn " thành " Huyết mạch Thiên ma "

Xét thấy chủ nhân thường xuyên ăn hành, cho nên " Thần sáng tạo " thay đổi " Huyết mạch bất tử nhân " thành " Huyết mạch Thiên ma " "

" Chú thích : Huyết mạch Thiên ma

Nguồn gốc : Có được nhờ sự kết hợp giữa chủng tộc Thiên Thần và chủng tộc Ác Ma. Nhờ đó mà có được sức mạnh của cả hai loài.

Chúc phúc : Tăng 50% tất cả chỉ số của bản thân.( Khóa )

Ma hoá : Tăng 60% tất cả chỉ số của bản thân.

Nguyền rủa : Tước đoạt hoặc làm giảm đi kỹ năng, sức mạnh của đối thủ. Tác dụng tùy thuộc vào sức mạnh của bản thân hoặc đối thủ.( Khóa )

Thiên Ma vũ : Khi kích hoạt sẽ tăng 20% tốc độ khi ở trạng thái ẩn. Kích hoạt toàn bộ sẽ mọc thêm đôi cánh trên lưng. Có khả năng phi hành. Khi bay đạt tốc độ x4. ( Khóa )

Càng nhận sát thương càng mạnh hơn. "

" Cái quái gì vậy ? Sao lại lấy đi kỹ năng của ta ? A khác quái nào gϊếŧ ta đâu ? "

" À mà từ từ đã! Nhìn đống kỹ năng kia xem? Mặc dù có 4 cái thì khóa con mẹ nó mất 3 cái nhưng thử tưởng tượng xem cái kỹ năng Ma hóa kia thật sự là khủng bố à nha? "

Tùng hít một ngụm khí lạnh thầm nghĩ. Nhưng đối phương nào có cho hắn rảnh rỗi?

" Thằng chó! Nếu mày không xuất hiện thì tao đã có thể hút máu con bé đó rồi! "

Huyết Quỷ gào lên, dừng lại huyết thuật lao đến mà tấn công. Cơ thể phúng phính mỡ của hắn dần co lại, trở nên nhỏ gọn gầy gò hơn. Nước da hắn trắng bệch như người sắp chết có thể thấy rõ mạch máu đen kịt sau lớp biểu bì mỏng manh kia.

Tùng né sang một bên, mặc dù chênh lệch những hai tiểu cảnh giới nhưng hắn có thể xoay xở được, bởi chỉ số nhanh nhẹn của hắn có phần nhỉnh hơn Huyết Quỷ. Tùng ở một bên chỉ biết liên tục né tránh

" Ruỳnh! "

" Ruỳnh! "

" Đùng! "_Huyết Quỷ đấm thẳng vào Tùng.

" Rắc rắc! "_ Mặt sân nút toác ra.

" Lộp bộp! "_ Tiếng đất đá, bê tông vụn rơi.

Nhưng sau khi lớp bụi tan đi lại chẳng có gì ở đó, Tùng hiện tại lăn sang bên phải cách đó 4m. Cơ thể hắn lên cơn co rút, không kìm lại được hắn gào thét bởi cơn đau.

" Gyaaaaaaaaaaaaa! "

Cơn đau thẩm thấu vào da thịt, thâm nhập vào xương cốt. Hắn cảm giác bất lực, mỗi cái nhấc tay là cả một sự nặng nề. Ý thức của hắn cứ thế mà hỗn loạn.

RẦM!!!

Huyết Quỷ nhân cơ hội mà tấn công, Tùng không còn sức lực mà chỉ còn có thể lăn sang một bên né tránh nhưng lại chịu không nổi uy lực của nó mà bị thổi bay đập vào cây cột sắt gần đó.

" Phụtttttttttt! "

Hắn phun ra một búng máu, cơ thể hắn đến giới hạn rồi. Sức chịu đựng không còn, chân tay rã rời không thể cử động nổi. Huyết Quỷ cười lớn, nãy giờ hắn không đánh trúng Tùng một phát nào. Thấy sự vừa rồi, hắn cứ nghĩ đã đả thương được Tùng.

" Con m* mày! Mày tránh nữa đi, né nữa đi! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! "

Tùng hắn cố gượng dậy nhưng cả cơ thể vô lực mà trở thành bịch bông cho Huyết Quỷ.

" Bụp! "

" Bụp! "

" Bụp! "

Bụng, ngực, mặt ! Tất cả đều bị đấm, theo lý thuyết thì Tùng có thể đã chết sau từng ấy đòn. Nhưng có vẻ nhờ tên Huyết Quỷ " chăm chỉ " cắn thuốc, liên tục đột phá mà không giữ vững căn cơ làm đòn tấn công của hắn không phát huy toàn lực của Linh cảnh cửu tầng. Dùng tay trái nhấc Tùng lên, hắn làm bộ mặt cười :

" Sao thế? Lúc điều tra gương mặt ngươi tự tin chứ đâu thảm hại như này? "

Phải! Khi Tùng đang kiểm tra cái xác, hắn không ngờ mình là bị theo dõi. Huyết Quỷ rống lên như một con bò điên, liên tục đấm vào bụng Tùng.

" Bụp! "

" Bụp! "

" Bụp! "



" Bụp! "

" Chết đi! "

" Chết đi! "

" Chết đi! "

Huyết Quỷ liên tục đấm vào mặt hắn, dồn hết sức mạnh mà xả cơn cơn tức.

BẶP!

Huyết Quỷ nhíu mày, nhìn lên cánh tay sách cổ Tùng đang bị một bàn tay bê bết máu chạm vào. Tùng lạnh lùng nhìn thẳng vào cặp mắt của kẻ trước mặt mình. Gương mặt hắn hiện đang bê bết máu của bản thân, gương mặt tuy đã bị nhuộm đỏ nhưng vẫn toát lên cái vẻ thần thái của một mỹ nam. Mái tóc ngắn bạc trắng được nhuộm đỏ vài chỗ.

" Rắc! "

" Aaaaaaaaaa! "

Huyết Quỷ gào lên, vừa rồi cái handicap pants* gì vừa xảy ra ? Ôm lấy cánh tay bị bẻ gãy của mình, đau đớn, tức giận. Hắn không hiểu vì sao một kẻ đứng lên không nổi vừa rồi lấy sức lực đâu ra mà bóp nát cổ tay hắn.

Tùng đứng một bên dùng tay mà lau đi vết máu trên khóe miệng. Lầm bầm trong miệng nói :

" Cái thứ huyết mạch kỳ lạ! Càng ăn hành, càng bị thương, càng lâm vào nguy hiểm sức mạnh càng gia tăng! "

Huyết Quỷ đứng một bên, tập trung một lượng máu mà làm lành lại vết thương.

" Thằng khốn! Chắc chắn là do mày dùng tà thuật liền có sức mạnh trong một khoảnh khắc! Chắc chắn không có lần thứ hai. "

Tùng ở một bên gương mặt nhìn Huyết Quỷ như một kẻ thiểu năng. Tại sao phản diện nào không đánh ại đucợ một cker cảnh giớ thâ[s hơn mình thì cứ vieenj lấy cái cớ là đối phướng cắng thuốc với dùng cấm thuất vậy?

" Vậy sao? Thử liền là biết! "

Tùng dậm chân tiến tới, Huyết Quỷ liền theo bản năng mà lùi lại. Hắn là đang run sợ?

"" A~ không thể nào? Ta làm sao có thể run sợ trước thứ con người nhỏ bé đó chứ? "

Chỉ với dòng máu nghịch thiên này, hắn cảm giác có thể đấu ngang tay với Huyết Quỷ. Bất quá áp đảo thì chưa thể.

Trong trận chiến, lơ là với đối thủ là tự gϊếŧ lấy chính mình. Tùng ta chỉ mới mất tập trung 1s thôi mà đã để Huyết Quỷ nhân cơ hội mà tấn công.

" Ruỳnh! "

Tùng dễ dàng né được, Huyết Quỷ lại lâm vào trạng thái tấn công điên cuồng. Hắn thừa dịp sơ hở mà thụi một cú vào bụng Huyết Quỷ. Nhưng có vẻ đòn tấn công không thấm cho lắm, chỉ làm hắn có chút choáng váng. Cho dù có cắn thuốc nhưng tu vi của Huyết Quỷ vẫn là mạnh hơn Tùng cho dù hắn không biết cách dùng. Mà sau khi nhận huyết mạnh, Tùng nghĩ hắn bây giờ sức mạnh có thể ngang với Luyện Khí tầng 10

" Tình hình cứ thế này khó lòng mà thắng nổi. Mình cần một món vũ khí."

Tùng liên tục vừa né tránh vừa tìm cách phản đòn nhưng chẳng thể làm suy yếu Huyết Quỷ.

" Công tử sao không dùng Biến thể kim loại để tạo ra vũ khí? Vừa đủ 99 cục để tạo ra Linh Quang thần súng "

Trí linh hệ thống xuất hiện đưa ra lời gợi ý cho Tùng.

" Nhưng bảo ta tưởng tượng ra nó trong lúc giữa chiến đấu thì có hơi ... "

" Công tử không muốn cũng không được! Hiện tại hệ thống tạm ngừng thương thành cho đến khi thành công hạ sát Huyết Quỷ "

" Ặc! Cái này? Hệ thống ép người quá đáng! "_ Tùng nhăn mặt, tỏ vẻ không vừa lòng.

" Hệ thống không quan tâm "

"..."

" Thôi được rồi! "

Tùng vừa né đòn vừa tưởng tượng trong đầu. Hắn cứ ngỡ sẽ lâu lắm nhưng ai ngờ rất nhanh.

" Chế tạo thất bại! "

Tùng mắng thầm hệ thống "Đã bảo là không thế mà cứ ép ... "

" Linh Quang thần súng biến đổi thành Linh Quang thần kiếm:

Phẩm chất : ???

Linh Quang thần kiếm : Một biến thể của Linh Quang thần súng. Được làm từ móng của Thần thú Huyền Vũ- Kim Quy. Uy lực, phẩm chất tăng lên theo tu vi chủ nhân. Khi đủ mạnh một kiếm có thể xẻ đất, hai kiếm có thể chia trời "

Tùng há hốc mồm không tin nhưng gì mình được nghe. Cái " ??? " kia chắc lại là quyền hạn không đủ. Nhung mà một thanh vũ khí có thể tăng sức mạnh lên theo chủ nhan. Thử tưởng tượng xem ngươi có một thanh vũ khí ngon như thế nào nhưng chỉ cần ngơi mạnh lên một hai thành nữa thì trong mắt ngươi thanh vũ khí ấy chính là đồ bỏ. Nhung với thứ đồ này thì hắn chẳng cần thay vũ khí mới. Vả lại cái dòng " ??? " kia chắc chắn ràng thanh kiếm này không phải đồ thường

Lập tức trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm. Kiểu dáng như katana, dài 1,3m. Vỏ kiếm màu vàng kim chạm khắc cực tinh tế. Chuôi kiếm màu xanh lục, hoạ tiết lục giác hình mai rùa màu xanh. Nhìn tổng thể thanh kiếm cực kì hài hòa. Tùng rút kiếm khỏi vỏ, đây là kiểu kiếm một lưỡi, lưỡi kiếm cong sáng bóng, cực kỳ sắc bén. Trên lưỡi kiếm khắc chìm hoạ tiết ba chiếc móng dài.

Đang ngắm nghía cây kiếm thì hắn cảm nhận được nguy hiểm. Huyết Quỷ đang lao đến với tốc độ cực nhanh mà ra quyền.

" Xoẹt! "

" Bịch! "

" Aaaaaaaa! "

Huyết Quỷ ôm lấy vai trái bị đứt lìa của mình. Cánh tay còn ấm của hắn đang nằm trên vũng máu, thỉnh thoảng giật lấy một cái.

" Giờ! Ta sẽ trả lại cho ngươi những gì ngươi làm với ta! "

Tùng cười lạnh tiến tới. Huyết Quỷ hoàng sợ vừa lết vừa lùi. Hắn hoảng sợ, tại sao hắn lại lâm vào tình cảnh này kia chứ?

" Máu! Chết tiệt ta mất máu quá nhiều! Ta cần máu! Máu!!!! "

Huyết Quỷ hoảng loạn mà lùi lại. Tay chạm phải chân lớp trưởng nơi cô ấy nằm ngủ.

" Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh yêu râu xanh gặp thiếu nữ! "

Huyết Quỷ reo lên, giọng điệu đầy sự vui vẻ mà vồ lấy Thảo.

" HUYẾT THỰC!!! "

Tùng ngay lý nào lại không nhận ra được ý định của Huyết Quỷ, hắn ngay lập tức lao đến ngăn cản. Nhưng đã muộn, mặc dù khoảng cách cả hai chẳng là bao. Tùng phi tới tặng một cước vào mặt Huyết Quỷ làm gã bay xa 8m, tiến đến mà quỳ gục bên cạnh lớp trưởng.

Cô hiện tại nét mặt xanh xao, từng đường gân xanh trên cánh tay nhỏ bé hiện ra một cách rõ ràng do bị rút đi quá nhiều máu. Thi thoảng trên cơ thể cô lại có vài đường rách, lộ ra từng thớ cơ bên trong. Cô mở mắt đã từ lâu, hiện đã hiểu ra được tình trạng cơ thể của mình. Sức lực dường như đã bị rút cạn mà thì thào giọng nói :

" Nè... nè ...! Tớ ... sắp đi... rồi ! Cậu... đừng quên...tớ ... nhé? "

Tùng có chút khựng lại. Câu nói này có chút quen thuộc, dường như đã nghe ở đâu nhưng không tài nào nhớ nổi. Khoan ! Điều đó giờ không quan trọng. Đáng quan tâm ở đây là lớp trưởng.

" Này! Nói gàn dở gì vậy. Cậu không chết được đâu! " Tùng gào lên, một tay vòng qua lưng mà lấy.

" Phải rồi! "

Hắn vui mừng reo lên như đứa trẻ nhận được lì xì.

" Hệ thống! Mở cửa hàng bán cho ta Phục thể đan. Bằng không lớp trưởng mà chết là ta cũng tự sát, cho ngươi chờ chủ mới thêm vài vạn năm "

" Hệ thống lúc nãy chỉ là nói giỡn với kí chủ. Cửa hàng vốn vẫn mở "

Hắn bực bội với hệ thống, nhưng lúc này không phải thích hợp để đấu khẩu.

Nhận lấy phục thể đan, hắn đưa vào miệng mà nhét sâu vào cổ họng cho cô nuốt. Xong xuôi, cơ thể cô có chuyển biến tích cực một cách rõ rệt. Làn da cô bắt đầu hồng hào trở lại. Từng vết thương nhỏ trên cơ thể cô đóng vảy rồi bong ra nhanh chóng. Có điều nó để lại hàng chục vết sẽ nhỏ như que tăm trên cơ thể xinh đẹp kia.

Hắn hận thấu xương kẻ đã làm ra điều này. Hận không thể nhai sống hắn bởi cô giáo dạy cái gì cũng phải ăn chín, ăn sống có thể bị đau bụng.

Bỗng hắn để ý đến chiếc dây chuyền trên cổ cô. Xâu qua đó là một miếng ép cỡ hai ngón tay 4 lá hoa bèo, dù là bị ép nhưng nó vẫn giữ được màu tím nhạt bình dị kia. Và đó không phải thứ duy nhất bị ép khô. Bên cạnh là... một chiếc nhẫn cỏ ? Từng dòng kí ức lại chợt ùa về...

Giờ thì hắn biết vì sao hắn lại cảm thấy lớp trưởng lại quen thuộc tới vậy. Chuyện hình như xảy ra vào 10 năm trước, tại quê hương Ninh Bình của hắn. Vào cái độ đó hắn là một thằng trẻ trâu ngáo cỏ, bởi... hắn chăn trâu ăn cỏ, ngửi mùi cỏ nhiều nên đâm ra phê?

Vào một ngày trời nắng đẹp, hắn dắt bò... Nhầm! Dắt trâu ra đồng gặm cỏ. Đang đi với tâm trạng vui vl thì hắn thấy dưới mương nước xảy ra dị biến. Đằng sau rặng khoai liên tục có động, hắn cảm nhận đó là một thứ vô cùng nguy hiểm dù chả thấy nó là cái gì. Bỗng " thứ nguy hiểm" đó vàng lên tiếng :



" Kíu! Kíu zới! Ọc ọcc! "

Thế là hắn lao ùm xuống mương sâu 2m để " vớt thứ nguy hiểm " kia lên. Lúc mang lên bờ, hắn mới ngã vật ra mà nằm bên cạnh. Đùa! Với thể trạng yếu ớt của một đứa trẻ thêm nữa còn mương lại sâu hai mét, cộng với cái của nợ kia cứ vùng vẫy, dãy chết lúc hắn kéo lên. Thành ra mệt lử!

Lúc này Tùng " con " mới ngó sang nhìn, đó là một con nhỏ với mái tóc bù đã bị xẹp do dính nước. Cặp kính cận to tổ bố che gần hết chả thấy gương mặt. Hắn tò mò sao mà lại lâu tỉnh vậy? Chả nhẽ lại hành thân hắn sơ cứu nạn nhân như mới học ở trên trường lúc tuyên truyền chống đuối nước giữa chốn đồng không mông quạnh này? Nhưng hắn do mất tập trung nên mới nhớ mỗi hô hấp nhân tạo. Chả lẽ lại thực hành luôn? Sớm biết vậy hắn đã nhau cao su cho thơm miệng.

" Cơ mà nhỡ nhỏ dậy giữa chừng lại nói mình biếи ŧɦái thì sao? "

Tùng " con " lại lưỡng lự. Cuối cùng hắn cũng quyết định liều ăn nhiều.

" Dù sao đây cũng là cứu người. Không có gì bất chính đâu "

Hắn tự nhủ như vậy. " Ôi! Nụ hôn đầu của một thằng giai tân sao lại dành cho một nhỏ nít? " Mặc dù hắn cũng là con nít.

Thế là lúc hắn hành sự, môi chuẩn bị chạm môi thì... nhỏ kia choàng tỉnh và tặng hắn một cú đấm yêu thương vào má.

" Tên biếи ŧɦái! Hentai! Ecchi! "

Và sau đó hắn tốn nửa lít nước bọt để giải thích với nhỏ rằng đơn giản hắn chỉ muốn cứu người. Rồi nhỏ cũng tin, và rồi hắn bắt đầu " lên lớp " :

" Sao lại tắm dưới mương? Ngốc à? "

" Có mà ngươi ngốc ý! Ai mà điên đi tắm dưới đó làm gì? "_ Con nhỏ gắt lên.

" Thế tại sao lại ngụp dưới mương? "_ Tùng hỏi.

" Ờ thì... thì... "_ nhỏ ấp úng.

" Thì? "

Tùng gặng hỏi, hắn nghĩ trong đầu ra bao nhiêu tình huống quan trọng để cô có thể liều mình nhảy xuống đó.

" Thì thấy bông hoa đẹp! Tôi muốn hái! "

Nói rồi nhỏ chỉ tay về phía bông hoa bèo gần bờ mương đối diện. Tùng vỗ tay lên trán. Hắn gào lên, lí do củ chuối!

" Rảnh ha??? "

Nghe tiếng quát, nhỏ kia giật mình, hai mắt rưng rưng như muốn khóc. Hắn vội vàng an ủi, trần đời hắn ghét nhất là nhìn phụ nữ khóc. Mặc dù nhỏ này chưa phải phụ nữ nhưng cứ tính vào. Hắn tiến tới dỗ dành.

" Được rồi, nín đi! Tôi hsis cho bà là được chứ gì? "

Nhỏ kia nghe vậy liền im re. Tùng thở dài ngao ngán bật sang bờ mương bên kia, với lấy bông hoa rồi bật lại.

" Nè! "

" Cảm ơn! "

Cô bé vui mừng nhận lấy bông hoa. Tuy Hòa bèo không thơm nhưng lại rất đẹp. Hình dáng của nó tựa như đuôi phượng tím vậy ! Bỗng cô thấy bắp tay cậu rướm máu. Thì ra là do cây kéo thủ công cô định dùng để cắt hoa. Không ngần ngại, nhỏ xé chiếc váy trắng tinh của mình để băng bó cho Tùng mặc dù cậu đã nói là chỉ là một vết xước thôi không cần quan tâm.

Cả hai trò chuyện một chút thì bỗng đằng xa có bóng dáng người gọi cô bé. Đó là một người người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc dài quá gáy. Cô đội một chiếc nón rộng vành và bận một cái váy trắng, thì thoảng chân váy lại khẽ lay trong gió.

" Mẹ tớ đến đón tớ rồi! Tớ phải về đây!

" Tùng " con " chợt sực nhớ "

" Phải rồi! Nè! Cậu tên gì? "

" Tên của mình? Xin lỗi! Mình chưa thể nói! Nhưng hiện tại mình đang là "..." Hay là cậu gọi mình là "..." "

" Gọi thế kì quá! Nhưng thôi kệ! "

Nhỏ lon ton chạy đi, nhìn từ xa có vẻ là nhỏ bị mắng do bị bẩn và rách váy?

" Aaaaaa ! Trâu của mình ! "

Hắn cuống cuồng tìm trâu, phát hiện ra nó đam đứng gặm lúa nhà người ta một cách ngon lành. Trưa đó hắn đi tới nhà chủ ruộng mà xin lỗi họ, bởi hắn xưa nay ngoan ngoãn hiền lành nên ai cũng thương, họ cũng bỏ qua cho cậu.

Sau hôm đó cả hai lại gặp nhau, hắn dẫn cô đi khắp hang cùng ngõ hẻm nơi hắn sống. Chẳng mấy chốc mà đã đến ngày chia tay.

" Nè Tùng! " _ nhỏ bẽn lẽn.

" Gì hở? "_ Tùng tỉnh như ruồi trả lời.

" Hứa với tôi cái này được không? "_mặt nhỏ ngày càng đỏ hơn.

" Hể sao phải hứa với cậu? "

Nghe thế nhỏ hai bên mắt lại rưng rưng. Cài này là do bao lâu nay chơi chung mà nắm thóp Tùng.

" Được rồi! Tui hứa! Được chưa hả ? Mau nín đi " ... "_ Tùng nói.

" Mà hứa gì ?

" ... "

" Nè! "_Nhỏ lên tiếng.

" Hở? "

" Sau... sau này lớn lên ông cưới tôi nha? "_ Nhỏ lại ấp ấp úng.

" Hả? Không! "

Tùng cự tuyệt nhưng lại gặp đôi mắt đẫm lệ của nhỏ.

" Thôi được rồi "_ Hắn trả lời một cách bất lực.

" Vậy cầm lấy đi! Nhỏ đưa ra hai chiếc nhẫn bằng cỏ. "

" Đã bảo hứa rồi mà còn làm cái này làm gì? "

" Thì... để chứng minh. "

" Minh chứng? Cần gì! Trời biết! Đất biết! Hai ta đều biết! "

" Tôi! Lâm Đại Tùng! Sẽ là chồng của " Lớp trưởng " từ giờ và mãi mãi về sau. "

Vậy mà từ đó tới giờ đã 10 năm. Hắn đã quên và coi nó chỉ là một kỉ niệm đẹp cùng lời hứa suông của hai đứa trẻ nít. Nhưng cô thì khác, vẫn luôn ngóng chờ hắn. Buổi nhận lớp trời nóng bức, hôm đó hắn mặc áo cộc tay nên cô ngay lập tức nhận ra được vết sẹo hình chữ S cô gây ra năm nào. Nhưng cô nhận ra rằng cậu đã quên cô, nên mới tìm mọi cách để cậu nhận ra.

Hắn ngồi đó trầm ngâm suy tư. Đặt cô dựa vào tường, vén mái tóc lên cho cô. Quay sang mà nhìn Huyết Quỷ hiện hấp thụ lượng máu của Thảo đã xong mà khôi phục lại cánh tay.

Hắn tức giận, hắn giận kẻ trước mình một nhưng lại hận chính bản thân gấp 10. Hận mình đã vô tâm mà bỏ mặc cô ấy qua bao năm.

HẮN HẬN!

HẮN GIẬN!

HẮN HẬN!

HẮN GIẬN!

HẮN HẬN!

HẮN GIẬN!

" MA HOÁ! KÍCH HOẠT! "

Tùng không chần chờ gì. Hắn ngay lập tức sử dụng kĩ năng này. Chỉ thấy cơ thể hắn đột nhiên mang một nguồn sức mạnh cực lớn từ đâu sản sinh ra trong cơ thể.

Cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào tuôn tới. Cơ thể hắn ẩn tàng khả năng đột phá Trúc Cơ. Thậm chí có chút nhỉnh hơn Trúc Cơ Sơ Kỳ một khoản lớn.

Hiện tại đầu Tùng không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc gϊếŧ chết kẻ trước mặt hắn.

_____END CHƯƠNG_____