Chương 8: Ăn tôm

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chiều thứ sáu 5 giờ 40, Kỳ Thanh nhận được tin WeChat của Ngô Phi Phạn.

Mr. Phàm: Anh đến cổng trường, bảo bối tan học chưa?

Kỳ Thanh cảm thấy tâm rất mệt, hôm qua hắn làm bộ không phát hiện chính mình cự tuyệt hắn nói, hôm nay cư nhiên thật đúng là tới.

Qua vài phút, Kỳ Thanh vẫn là trả lời hắn.

Cầm Kỳ: 5 giờ 50 tan học.

Hẳn là cùng hắn nói rõ ràng, không thể cứ như vậy không minh bạch.

Mr. Phàm: Em ở khu dạy học nào? Anh hiện tại đi qua.

Kỳ Thanh nhưng không nghĩ cho hắn lại đây, vườn trường hẳn có không ít người biết hắn, vạn nhất bị nhận ra, ngày mai chính mình liền đi đầu đề diễn đàn trường.

Cầm Kỳ: Không cần, anh ở đông môn?

Đông môn là cửa chính, giao thông tương đối thuận tiện, xe đều sẽ dừng ở đông môn.

Mr. Phàm: Đúng vậy.

Tan học, Kỳ Thanh nhớ tới quần áo Ngô Phi Phạn còn ở ký túc xá, vì thế muốn về ký túc xá lấy quần áo.

“Cậu không thích cùng chúng tôi cùng đi nhà ăn sao?” Phòng ngủ duy nhất học bá hỏi.

“Tôi có việc, về trước ký túc xá.” Kỳ Thanh một bên thu thập cặp sách một bên trả lời.

“Cái gì a? Có hẹn hò?” Gảy chân ca làm mặt quỷ, bị học bá kéo một phen.

Đối phương rõ ràng không muốn nhiều lời, còn dò hỏi tới cùng.

“Chúng tôi đi trước.” Chơi game ca đẩy đẩy mắt kính thật dày nói.

Ký túc xá cách khu dạy học cùng đông môn đều không tính quá xa, chờ Kỳ Thanh lấy hảo quần áo đến cổng trường, còn không đến 6 giờ 10 phút.

Cậu mới ra cổng trường, liền nhìn thấy cửa sổ xe một chiếc SUV màu xám bạc hạ xuống, khuôn mặt Ngô Phi Phạn tuấn tú từ cửa sổ xe vươn ra, hướng cậu vẫy vẫy tay.

Ngồi ở ghế phụ, Kỳ Thanh có chút tò mò.

“Anh thế nào không chạy chiếc Mercedes-Benz kia?”

Tối thứ tư Ngô Phi Phạn chạy chính là một chiếc Merceds-Benz màu đen, rất phong cách.

“Chiếc xe kia là công ty.” Ngô Phi Phạn giải thích, “Cá nhân anh tương đối thích duy trì hàng nội.”

Hắn dừng một chút, lại bổ sung: “Hơn nữa SUV tương đối rộng.”

Luôn cảm thấy lời nói đối phương có ẩn ý, Kỳ Thanh không nghĩ tiếp tục hỏi vì cái gì muốn rộng như vậy, cũng có thể là cậu suy nghĩ nhiều đi.

“Quần áo anh đặt ở đâu?”

“Ân, ném qua là được.”

Ngô Phi Phạn nhìn thoáng qua quần áo trong túi đến chỉnh chỉnh tề tề, nghĩ thầm không cần cũng có thể.

Hôm nay Ngô Phi Phạn mặc tương đối chính thức, thân trên một kiện áo sơ mi màu xám nhạt, hạ thân là quần tây màu đen, xứng với tóc ngắn, rất có loại tinh anh thương nghiệp.

Thấy Kỳ Thanh đánh giá chính mình, hắn cười cười:

“Hôm nay mở họp, mặc chính thức một chút.”

Kỳ Thanh gật gật đầu, hỏi hắn:

“Chúng ta đi đâu?”

“Có muốn ăn tôm hùm đất?”

Kỳ Thanh vốn dĩ chỉ nghĩ tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm thuận tiện đem nói rõ ràng: “Hảo a!”

Ngô Phi Phạn âm thầm đắc ý.

Hắn kỳ thật cũng không nhớ rõ Kỳ Thanh thích ăn cái gì, chỉ mơ hồ nhớ tới khẩu vị cậu tương đối nặng, vì thế liền đề nghị đi ăn tôm hùm đất, không nghĩ tới như ý nghĩ của đối phương.

Dọc đường đi Kỳ Thanh không nói chuyện, bắt đầu suy nghĩ chờ lát nữa thế nào cự tuyệt đối phương dây dưa. Ngô Phi Phạn ngẫu nhiên hỏi cậu thích ứng cuộc sống đại học hay không, việc học có nặng hay không linh tinh, cậu đều thất thần mà trả lời.

“Cái kia… Kỳ thật tôi không thích nam……”

Gọi xong đồ ăn, ngồi trước bàn cơm, Kỳ Thanh trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc quyết định mở miệng.

“Tôm hùm nhỏ xào cay, tới đây!”

Cùng với người phục vụ thét to, một đại chậu hồng tôm hùm bị bưng lên bàn, tôm cùng ớt cay hỗn hợp ở bên nhau tuôn ra hương khí câu nhân muốn ăn.

“Ha ha, chờ lát nữa lại nói, tới, ăn trước tôm.”

Mang lên bao tay, Ngô Phi Phạn thủ pháp thành thạo mà lột bỏ vỏ tôm, trực tiếp uy đến miệng Kỳ Thanh.

“Ngô……” Ăn ngon!

“Lại đến một cái, há mồm, a ——”

Kỳ Thanh mới vừa ăn xong một con, tiếp theo lập tức đưa đến bên miệng.

“Nào có ai ăn như vậy!”

Nhai tôm thịt, Kỳ Thanh mồm miệng hàm hồ:

“Tôi làm mẫu cho anh một cái.”

Nói, cậu cầm lấy một con tôm hùm đất tỏa sáng.

“Trước đem mặt trên nước sốt hút khô,” cậu mở ra cánh môi phấn hồng, đem tôm hùm từ trên xuống dưới mυ"ŧ, “Sau đó cắn rớt càng.”

Hàm răng trắng tinh phi thường sắc bén, răng rắc hai cái đem càng tôm hùm cắn rớt:

“Đem thịt càng ăn sạch sẽ.”

Tiếp tục dùng hàm răng cắn càng, rất nhanh liền đem thịt hút vào trong miệng.

“Bỏ đầu.”

Cậu một tay nhéo thân tôm, một tay nhéo đầu tôm, nhẹ nhàng uốn éo liền đem đầu ninh xuống.

“Dọc theo cắn rớt vỏ.”

Cậu lại lần nữa lộ ra răng sáng, răng rắc dọc theo bụng tôm cắn được đuôi tôm.

“Như vậy liền có thể đem thịt toàn bộ lấy ra!”

Đem xác tôm hoàn chỉnh lột xuống, Kỳ Thanh đắc ý giơ lên thịt tôm trong tay.

“Lại chấm chấm gia vị liền có thể ăn.”

Đem tôm hùm bỏ vào sa tế chấm chấm, Kỳ Thanh chuẩn bị đem khối mới vừa lột tốt thịt để vào trong miệng.

“Ân ~ xác thật rất tuyệt.”

Ngô Phi Phạn thỏa mãn nhấm nuốt.

Kỳ Thanh trợn mắt há mồm.

Nguyên lai thời điểm cậu mới vừa chấm xong gia vị cầm lấy tôm hùm, Ngô Phi Phạn đối diện lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thò đầu qua, cướp đi tôm cậu chuẩn bị đưa đến trong miệng.

Cậu cũng không biết lúc này nên nói “Uy, đó là tôm của tôi!” hay “Uy, tôm đó mới vừa bị tôi hút qua”.

“Bảo bối thật sẽ lột tôm.”

Ngô Phi Phạn không tiếc ca ngợi, thuận tiện lại một lần thò lại gần môi đối phương bởi vì hút tôm mà trở nên hồng diễm diễm hôn một cái, “Ăn ngon.”

“Anh!”

Kỳ Thanh chán nản, thật cẩn thận nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không có người chú ý tới bọn họ, mới hung tợn:

“Muốn ăn tự mình lột!”

“Hảo nha.”

Ngô Phi Phạn một ngụm đáp ứng.

“Anh không chỉ tự mình lột, trả lại tiểu bảo bối.”

Hắn dựa theo Kỳ Thanh vừa rồi làm mẫu lột một con tôm, tri kỷ chấm chấm gia vị, đưa tới trước mặt đối phương:

“Tới, tặng cho em.”

“Không cần, tôi tự mình lột!”

Kỳ Thanh quay đầu đi cự tuyệt.

“Hảo.” Ngô Phi Phạn có chút tiếc nuối, tự mình ăn.

Ngô Phi Phạn không quá có thể ăn cay, không ăn mấy con tôm liền giữ bao tay, bắt đầu ăn cơm cùng rau xào.

“Anh không ăn?” Kỳ Thanh hỏi.

“Không được, ăn tôm không đủ no. Muốn ăn cơm sao?”

“Không cần,” Kỳ Thanh có chút ngượng ngùng cười cười, “Tôi tương đối thích ăn tôm.”

Nhìn thấy Kỳ Thanh đối hắn lộ ra mỉm cười thẹn thùng, Ngô Phi Phạn ăn uống nhiều hơn, liền ăn hai chén cơm, đem Kỳ Thanh kia một phần cũng xử lý.

Kỳ Thanh một người ăn 4 cân tôm hùm đất, luôn cảm thấy dạ dày nóng rát, không phải thực thoải mái.

“Tôi đi tính tiền, tôi ăn tôm tương đối nhiều.”

Cậu móc di động ra chuẩn bị đi tính tiền.

“Không phải nói tốt anh mời em sao”

Ngô Phi Phạn vội vàng ngăn cản, Kỳ Thanh không lay chuyển được hắn, đành phải làm hắn vén màn.

“Chúng ta đây AA, tôi đem tiền chuyển tới WeChat của anh.”

Kỳ Thanh không nghĩ chiếm tiện nghi hắn, đặc biệt là người này đang theo đuổi chính mình.

“Tiểu Thanh, em đây là làm cái gì?”

Ngô Phi Phạn sinh khí, hai người trở lại trong xe, hắn thanh âm trầm thấp hỏi:

“Em liền như vậy không muốn cùng anh có quan hệ sao?”