Chương 9: Ngọt ngọt ngào ngào thổ lộ & lừa về nhà

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Kỳ Thanh hồi tưởng thời điểm trung học, có không ít nữ sinh cùng cậu thổ lộ. Cậu là loại nếu không thích người khác, liền bằng hữu đều không muốn làm, những nữ sinh đó không phải không xinh đẹp, nhưng luôn cảm thấy không có cảm giác động tâm. Cậu cự tuyệt người khác cũng không lưu tình mặt, dần dà liền truyền ra lời đồn Kỳ Thanh tính cách cao ngạo, sau lại nữ sinh đối cậu đều là kính nhi viễn chi*, nam sinh cũng ghen ghét cậu, cho nên không có bằng hữu.

(* tôn kính, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể gần hoặc không muốn gần)

Cậu vốn dĩ liền thích thanh tĩnh, cũng không cảm thấy như vậy không tốt.

Ngô Phi Phạn loại người này, đại khái từ nhỏ đến lớn đều là tiêu điểm trong đám người đi. Tính cách rộng rãi hào phóng, thành tích học tập ưu việt, diện mạo xuất chúng, tốt nghiệp cũng có thể tự mình làm ra một phen sự nghiệp, trường học đều lấy hắn vì vinh(quang~).

Cậu cảm thấy mình cùng Ngô Phi Phạn căn bản không phải cùng một loại người, thật sự không rõ vì cái gì Ngô Phi Phạn sẽ đối cậu dây dưa không bỏ.

Kỳ Thanh nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng:

“Anh rốt cuộc coi trọng tôi điểm nào?” Tôi sửa còn không được sao.

Ngô Phi Phạn vốn có chút không vui, nhưng nghe hỏi Kỳ Thanh trắng ra vấn đề, lại nhịn không được cười:

“Anh a, thích nhất Tiểu Thanh hiện tại bộ dáng ngây ngốc, thực đáng yêu.”

Kỳ Thanh: “???”

Thấy Kỳ Thanh đầy mặt dấu chấm hỏi, Ngô Phi Phạn ý cười càng sâu:

“Lần đầu tiên gặp mặt, bởi vì trong lúc vô ý nghe được ba anh nói, cho nên rất tò mò, không nghĩ tới cư nhiên dễ lừa như vậy.”

Kỳ Thanh hoàn toàn cười không nổi: “Cho nên anh chính là cảm thấy tôi thực ngốc thực dễ lừa mà thôi?”

“Ân……”

Ngô Phi Phạn giống như nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Đại khái còn có lớn lên đẹp?”

“Tên nông cạn này……”

Kỳ Thanh trừng lớn mắt không dám tin mà chỉ trích, mệt cậu cho rằng Ngô Phi Phạn là nhìn ngày đó biểu diễn cảm thấy chính mình rất có tài hoa.

“Không có biện pháp, anh chính là người nông cạn nhan khống.” (xiêu lòng vì sắc đẹp~)

Đối phương tùy tiện mà thừa nhận, “Lần đầu tiên nhìn thấy em liền cảm thấy lớn lên nhất định rất đẹp.”

“Tôi không muốn cùng anh nói chuyện, tôi muốn xuống xe!”

Kỳ Thanh sắc mặt đen, ngữ khí bất thiện nói.

Thấy Kỳ Thanh thật sự sinh khí, Ngô Phi Phạn vội vàng đình chỉ trêu đùa, ôm lấy cậu khinh thanh tế ngữ(ăn nói mềm nhẹ~) hống:

“Bảo bối, em muốn hỏi anh rốt cuộc thích em điểm nào, anh thật sự không thể nói, chỉ cảm thấy em nơi nào cũng tốt, trong đám người liếc mắt một cái liền nhìn thấy em, người khác liền so một sợi tóc của em đều kém. Anh chỉ nghĩ mỗi ngày nhìn em, ôm em, che chở em, mãi cho đến một ngày chúng ta đều đi không nổi.”

Bị ôn nhu mà ôm vào trong ngực, lại nghe nói một phen buồn nôn, tay Kỳ Thanh cũng không biết đặt nơi nào mới hảo, sau một lúc, cậu mới cứng đờ nói:

“Nhưng chúng ta đều là nam nhân a……”

“Nam nhân thế nào?”

Ngô Phi Phạn nâng lên gương mặt cậu, nghiêm túc nhìn cậu:

“Tiểu Thanh, em thích qua người khác sao?”

“Không.. Không có.”

“Em chán ghét anh sao?”

“Cũng không có… Đi.”

“Kia vì cái gì không cùng anh thử xem?”

Ánh mắt nóng rực chặt chẽ khóa trụ Kỳ Thanh, dưới ánh mắt nhìn chăm chú, Kỳ Thanh như một con con mồi bị định trụ, không chỗ trốn.

“Tôi……”

“Liền thử một lần, nếu cảm thấy không thích hợp, em tùy thời có thể dừng lại.”

Ngô Phi Phạn âm thầm đem khoảng cách kéo đến càng gần, hô hấp vào vành tai đối phương, “Được không, ân?”

Vành tai Kỳ Thanh thực mẫn cảm, cơ hồ là nháy mắt liền đỏ lên, lắp bắp trả lời hắn:

“Kia… Vậy… Thử một lần đi……”

Nghe được người yêu trả lời như vậy, trong lòng Ngô Phi Phạn như nổ tung hàng ngàn hàng vạn pháo hoa, hắn có chút lâng lâng.

“Anh thật là cao hứng! Tiểu Thanh, anh thật là cao hứng! Em thật sự đồng ý sao?”

“Ân……”

Kỳ Thanh còn có chút thất thần.

Một trận mừng như điên nảy lên trong lòng, “Tiểu Thanh! Anh có thể hôn em sao Tiểu Thanh?”

“Cái kia… Tôi muốn… anh có hay không……”

Mặt Kỳ Thanh hiện lên đỏ ửng, ngượng ngùng nhìn hắn.

“Ha ha ha, Tiểu Thanh em cũng muốn hôn anh sao?”

Ngô Phi Phạn đã cao hứng mà mất đi lý trí, thò lại gần liền muốn hôn cậu.

“Không phải.” rốt cuộc không thể nhịn được nữa đẩy đầu chó Ngô Phi Phạn ra.

“Em là nói, em muốn đi WC, anh có giấy hay không?”

———————————-

Rốt cuộc giải quyết vấn đề sinh lý Kỳ Thanh thở phào nhẹ nhõm, khả năng học kỳ này đều sẽ không lại ăn tôm hùm đất.

“Bụng còn khó chịu sao, Tiểu Thanh?”

Ngô Phi Phạn quan tâm hỏi, nếu đổi một cái giống loài, nói không chừng sau lưng còn sẽ lắc cái đuôi.

“Còn hảo.”

Kỳ Thanh biểu tình xong việc, bất đắc dĩ đối hắn nói:

“Có thể trước đưa em về ký túc xá sao?”

Nhìn thấy Kỳ Thanh mệt mỏi, Ngô Phi Phạn thử đề nghị:

“Nếu không đi nhà anh đi, chỗ anh có thuốc.”

“Không cần……”

“Uống thuốc xong nấu canh táo đỏ củ từ cho em uống, được không?”

“Hảo nha!”

Cứ đơn giản như vậy mà đạt thành nhất trí, hai người cảm giác thực vui vẻ.

———————————

Tiểu khu Ngô Phi Phạn ở cách trung tâm thành phố tương đối gần, ước chừng 20 phút liền đến. Bởi vì là nhà cũ ba hắn truyền xuống, từ bên ngoài nhìn qua tương đối cũ.

“…… Ông ấy qua đời, anh sửa chữa phòng ở một chút, sau vẫn luôn ở nơi này.”

Đổi dép lê, Ngô Phi Phạn hướng Kỳ Thanh giới thiệu phòng ở.

“Anh nơi này còn rất rộng.”

Tiểu khu này không có thang máy, chỉ có thể bò lên bò xuống, cũng may lầu không cao, trang hoàng phong cách lấy đen trắng là chủ, có vẻ thập phần điệu thấp.

“Ha ha, xác thật rất rộng, nhưng anh một người ở, cơ bản chỉ ở dưới hoạt động tầng này.”

“Mạo muội hỏi một chút, dì không ở cùng anh sao?”

Kỳ Thanh có chút kỳ quái, bởi vì chưa từng nghe đối phương đề cập qua mẹ hắn.

“Mẹ anh lúc sinh anh khó sinh qua đời.” Ngô Phi Phạn nói đến mẹ mình biểu tình thực bình tĩnh.

“Ba sau lại cùng rất nhiều nữ nhân kết giao, nhưng không lại kết hôn.”

“Nguyên lai là như thế, thất lễ.”

Kỳ Thanh bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy chính mình hỏi vấn đề riêng tư của đối phương, có chút ngượng ngùng.

“Không quan hệ, chúng ta nếu ở bên nhau, liền không kiêng dè cái gì.”

Ngô Phi Phạn không để bụng.

“Cho nên trù nghệ anh chính là như vậy luyện ra sao?”

Đối phương từ nhỏ không có mẫu thân chăm sóc, phụ thân lại qua đời năm trước, khó trách làm cơm thuần thục như vậy.

“Xem như đi.” Ngô Phi Phạn cười cười, “Chủ yếu là vì dạ dày tiểu bảo bối nha.”

“Đơn giản nói, nói chuyện phương thức đơn giản đi.”

Lại lần nữa chịu kỹ năng âu yếm đối phương bạo kích, Kỳ Thanh rùng mình một cái.

Nhưng em thật sự thích cái này a.

Ngô Phi Phạn yên lặng phun tào, sau đó đem Kỳ Thanh an trí trên sô pha, mở ra TV, thuận tiện kết nối wifi cho cậu.

“Bảo bối trước uống thuốc,” hắn đem thuốc cùng ly nước đưa cho Kỳ Thanh, “Anh đổi thân quần áo đi nấu canh.”

“Ân ân, không vội.”

Nghe được có canh uống Kỳ Thanh đặc biệt dễ dàng trấn an, ngoan ngoãn uống thuốc chơi di động.

Ngô Phi Phạn thay đổi một thân áo thun quần đùi, lại cấp chính mình mang tạp dề.

“Ha ha ha tạp dề cư nhiên là gấu nhỏ!”

Trong lúc vô ý ngó đến tạp dề trên người đối phương, Kỳ Thanh nhịn không được cười ra tiếng.

“Anh cũng thực tuyệt vọng a,” chịu khổ ái nhân cười nhạo Ngô Phi Phạn sắc mặt u ám, “Siêu thị làm hoạt động đưa tặng, lúc ấy chỉ còn loại này.”

Tuy rằng cảm thấy thực mất mặt, nhưng Ngô Phi Phạn vẫn kiên cường mặc tạp dề gấu nhỏ cùng diện mạo hắn thập phần không ăn khớp gọt củ từ.

“Có cần hỗ trợ hay không?”

Vẫn luôn để cho người khác hầu hạ chính mình rất ngượng ngùng, Kỳ Thanh hữu hảo dò hỏi.

“Không cần, em xem TV đi.”

“Ân.” Cậu xác thật đối nấu cơm dốt đặc cán mai, vẫn là không đi thêm phiền.

———————————

Kỳ Thanh chơi di động chơi vui vẻ, bỗng nhiên ngửi được một cổ ngọt hương thấm vào ruột gan, nhịn không được sờ cửa phòng bế.

“Dạ dày em không thoải mái, đừng đứng ở chỗ này, nằm trên sô pha chút nữa đi.”

Thấy cậu lại đây, Ngô Phi Phạn vội nói.

Kỳ Thanh dựa khung cửa không nhúc nhích, cậu nhìn nhìn Ngô Phi Phạn bị hơi nước huân đến ửng đỏ khuôn mặt tuấn tú, lại xem xét liếc mắt một cái nồi màu sắc xinh đẹp, không lý do tim đập nhanh hơn.

“Cái kia… Em muốn……”

Tựa hồ bị mê hoặc, cậu không trôi chảy nói.

“Ân?” Ngô Phi Phạn ý vị không rõ nhìn cậu.

“Anh muốn hay không……”

Kỳ Thanh e lệ ngượng ngùng nhìn thẳng hắn, mắt phượng ngập nước hàm chứa nhè nhẹ mị ý.

Chỉ liếc mắt một cái, Ngô Phi Phạn lập tức đã hiểu.

“Ngô……”

Môi bị phong bế, Kỳ Thanh theo bản năng nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay lửa nóng của nam nhân ôm eo, cùng với xúc cảm đôi môi mềm mại tương tiếp, chậm rãi nâng lên cánh tay ôm lấy nam nhân trước mặt.

Cảm nhận được sau lưng bị ôm, Ngô Phi Phạn kinh hỉ cực kỳ, ngốc lăng qua đi lập tức siết chặt cánh tay, càng chặt chẽ cùng Kỳ Thanh dán nhau. Một bàn tay chặt chẽ khóa trụ eo thon của đối phương, một tay khác đỡ gáy đối phương, gia tăng nụ hôn.

Môi răng bị thâm nhập, Kỳ Thanh phát ra rêи ɾỉ khó nhịn, ma xui quỷ khiến nửa mở mắt trộm ngắm biểu tình đối phương hiện tại.

Chỉ thấy nam nhân nhắm mắt lại, lông mi thật dài ở mí mắt phóng ra nhàn nhạt, mũi cao thẳng, trán no đủ, nghe nói loại tướng mạo nam nhân này tính cách cương nghị, hơn nữa tính dục rất mạnh.

Nam nhân vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất trước mắt đang làm sự tình thập phần thần thánh, không dung khinh nhờn. Cảm nhận được tầm mắt Kỳ Thanh, lông mi thật dài run rẩy, chậm rãi mở, lộ ra song mâu sâu thẳm.

“!”

Bị phát hiện.

“Đẹp sao?”

Nam nhân ngắn ngủi rời đi môi cậu, khóe miệng gợi lên một tia cười ý vị sâu xa.

“Còn… Còn được đi.”

Kỳ Thanh cường trang trấn định trả lời, mới vừa nói xong, lại bị nam nhân kịch liệt gặm cắn.

“Ân… Đủ rồi… Anh buông ra……”

Nhận thấy bàn tay bên hông không thành thật trên dưới sờ loạn, Kỳ Thanh biệt biệt nữu nữu giãy giụa.

Hai người dán thực chặt, da thịt cọ xát, đồng thời nhận thấy được phía dưới có phản ứng.

“Đủ rồi, em muốn uống canh!”

Kỳ Thanh đỏ bừng mặt, đẩy đẩy Ngô Phi Phạn, xoay đầu không cùng hắn đối diện.

Ngô Phi Phạn ánh mắt thâm trầm, ngón tay cái ở đối phương trên eo vuốt ve một chút mới buông ra.

“Hảo, uống trước canh.”

—————————-