Chương 7: Bốn bỏ năm lên chính là ở bên nhau (Côn ŧᏂịŧ thao đầṳ ѵú h)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

* Bốn bỏ năm lên: Tứ xá ngũ nhập (四舍五入)—-> làm tròn con số hoặc nói đại khái một kết quả nào đó.

“!”

Kỳ Thanh đột nhiên ngồi dậy, đầu “Chạm vào” vào đầu giường.

Đau quá! Một bên xoa đầu, một bên nghi hoặc nhìn xung quanh, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên lai là mộng a……

“Cái gì a, mới 6 rưỡi.”

Gảy chân ca bị đánh thức, nhìn thoáng qua di động, tiếp tục hô hô ngủ.

Kỳ Thanh cảm thấy đầu choáng não trướng, không muốn ngủ tiếp, vì thế đơn giản rời giường rửa mặt.

Khi đánh răng đầu óc dần dần thanh tỉnh, hồi tưởng cảnh tượng trong mộng, chỉ cảm thấy tiết tháo rơi đầy đất.

“Mình không phải là bị tên hỗn đản kia bẻ cong đi.” Kỳ Thanh tâm phiền ý loạn nghĩ.

6 giờ 50, cậu thu thập tốt từ phòng ngủ xuất phát, tính toán đi trước nhà ăn ăn bữa sáng, sau đó đi phòng học ôn tập một chút, trong khoảng thời gian này vẫn luôn không rảnh đọc sách.

Mới ra ký túc xá, thấy trên thân mặc áo sơ mi màu lam nhạt, dưới thân mặc quần màu cà phê hưu nhàn, nam nhân chờ ở cửa, trên tay còn cầm vài thứ.

“Anh sao lại tới?” Kỳ Thanh hoảng sợ.

“Tới xem em nha.” Ngô Phi Phạn khẽ mỉm cười, một thân rất hào hoa phong nhã, có vẻ không có lực uy hϊếp, “Hôm qua không phải cùng em nói sao?”

“Ngày hôm qua nói lúc nào,” Kỳ Thanh kỳ quái hỏi, “Không đúng, anh sao lại biết tôi ở khu nào?”

“Hôm qua nhìn em hướng bên này đi, đoán em ở phụ cận, tân sinh đều bị phân tại đây.”

Một bên nói, Ngô Phi Phạn một bên đưa cho cậu một cái túi xách, “Váy của em.”

Hắn cố ý sáng sớm đem váy đưa lại đây, Kỳ Thanh thừa nhận chính mình rất cảm động, nhưng vẫn nghiêm túc sửa đúng: “Không phải váy của tôi, là kịch bản xã mượn váy.”

“Hảo hảo hảo,” Ngô Phi Phạn theo cậu nói, “Không phải váy của em, về sau lại không cần mượn, anh mua cho em.”

“Ai muốn mặc!” Kỳ Thanh xấu hổ giận dữ không thôi.

Chỉ mặc cho anh một người xem.

Ngô Phi Phạn yên lặng nghĩ, đem đồ vật khác đưa cho Kỳ Thanh:

“Không biết em thích ăn cái gì, anh làm bánh cùng sữa đậu nành.”

Kỳ Thanh nhìn bánh bị giấy màu vàng nhạt bao cùng ly sữa đậu nành tràn đầy, trộm nuốt nuốt nước miếng.

Nhìn… Thoạt nhìn ăn rất ngon.

Ở nam tính thế giới có quy tắc bất thành văn: Nếu ngươi tiếp nhận đồ ăn một người nam nhân, liền đại biểu ngươi nguyện ý cùng hắn ngủ.

Tỷ như một nam sinh theo đuổi em gái ái mộ, em gái tiếp nhận hắn mỗi ngày đưa tới bữa sáng, tiếp thu mỗi lần cùng hắn ăn cơm đều là hắn trả tiền, đến cuối cùng lại không đồng ý hắn thổ lộ, kia loại nữ sinh này liền sẽ bị xưng là “Lục trà kỹ nữ”.

Rốt cuộc muốn nhận hay không?

Kỳ Thanh bụng đói kêu vang nghĩ.

Chính mình cũng không muốn cùng hắn ngủ, hoặc là nói cũng không thích nam nhân, nhưng bánh này thoạt nhìn cũng ăn rất ngon đi!

Da bánh hơi hơi vàng, bên trong điểm xuyết rau xanh, hơn nữa tản ra nồng đậm mùi hương thịt bò, quả thực làm người muốn ngao ô một ngụm nuốt vào.

Lại nói tiếp người này cũng không tính xấu. Trước kia dùng ảnh chụp uy hϊếp chính mình cũng không so đo, chuyện hôm qua phát sinh dù sao chính mình cũng có sảng khoái, sáng nau lại cố ý đem trang phục lại đây, còn mang theo bữa sáng mê người như vậy, hơn nữa vẫn là chính hắn làm!

“Tới, muốn nếm một ngụm hay không?”

Lung tung tự hỏi, mùi hương bánh vào mũi đã đưa tới bên miệng.

A ô ~ một ngụm cắn đi xuống, mặt bánh tiêu hương, rau xà lách ngon miệng, xứng với thịt bò trơn mềm cùng nước sốt bốn phía, quả thực ăn ngon đến làm người đem đầu lưỡi đều nuốt vào!

“Tới, lại uống một ngụm sữa đậu nành.”

Nam nhân đối diện săn sóc mở nắp lu sữa đậu nành, mùi hương thuần chính lập tức truyền tới.

Kỳ Thanh nhìn ly sữa đậu nành uống một ngụm, ánh mắt sáng lên, hảo uống!

“Sữa đậu nành làm thế nào, cùng sữa đậu khác nành nếm lên không giống nhau.”

“Bên trong bỏ thêm gạo kê cùng hạnh nhân,” Ngô Phi Phạn giải thích nói, “Còn có một chút gừng có thể tẩy mùi tanh.”

“Anh thật lợi hại.”

Kỳ Thanh nhịn không được khen.

7 giờ ở trường người rất ít, hai người trò chuyện đi đến trống trơn phòng học, Kỳ Thanh phát hiện chính mình đã ăn xong toàn bộ bánh Ngô Phi Phạn làm, sữa đậu nành cũng uống hơn phân nửa.

“Uống không nổi.” Kỳ Thanh sờ sờ phình lên bụng.

“Không quan hệ, anh uống.”

Ngô Phi Phạn không chút nào để ý giơ lên cái ly, đem sữa đậu nành dư lại uống một hơi cạn sạch.

“Anh phải đi làm, Tiểu Thanh ngoan ngoãn đi học.”

Ngô Phi Phạn sủng nịch sờ sờ cậu đầu dặn dò.

“Ân.” Bụng bị uy no, Kỳ Thanh ngoan ngoãn như một con miêu được thuận mao.

“Di động lấy ra.”

“Làm gì?”

“Thêm WeChat.”

“Ân.”

Cứ như vậy, Kỳ Thanh không chỉ có tiếp nhận đồ ăn nam nhân, lại còn cùng nam nhân thêm WeChat.

Thẳng đến khi ngồi ở trong phòng học không có một bóng người bắt đầu ôn tập, Kỳ Thanh mới nhớ tới có chỗ nào không đúng.

Vì cái gì dễ như trở bàn tay liền tiếp nhận như vậy a!

Thi hữu kinh vô hiểm(đáng sợ nhưng không nguy hiểm~) mà thông qua. Kế tiếp chương trình học an bài thực nhiều, trừ bỏ ban ngày, buổi tối còn có môn tự chọn, cho nên mỗi tuần, bốn buổi tối đều phải thêm vào môn học, hôm nay vừa lúc là thứ năm, ban ngày cơ hồ đầy khóa, buổi tối ngồi trong phòng học Kỳ Thanh đã mơ màng sắp ngủ.

Di động đột nhiên chấn một chút, cậu cầm lấy tới mở khóa.

Mr. Phàm: Tiểu Thanh, lên lớp xong sao?

Ảnh đại diện Ngô Phi Phạn là một tiểu hùng màu hồng phấn kẹp tóc, Kỳ Thanh mạc danh cảm thấy có chút quen thuộc.

Cầm Kỳ: Không có, còn môn học.

Hình đại diện Kỳ Thanh là một trương phong cảnh lá rụng, thập phần văn nghệ.

Mr. Phàm: Có mệt hay không?

Cầm Kỳ: Mệt mỏi ==

Mr. Phàm: Biểu tình【 trái tim 】

Mr. Phàm: Biểu tình【 đưa ngươi hoa hoa 】

Cầm Kỳ: Biểu tình【 cái búa 】

Mr. Phàm: Biểu tình【 ngươi sắp mất đi tiểu bảo bối của ngươi 】

Cùng Ngô Phi Phạn gửi biểu tình, Kỳ Thanh không mệt nhọc như trước, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.

Trở lại phòng ngủ đã gần 9 giờ, Kỳ Thanh di động đều không muốn chơi chỉ muốn ngủ. Năm nhất việc học thực quan trọng, ngày này chương trình học, tinh lực dư thừa trò chơi đều trực tiếp ngã đầu liền ngủ. Kỳ Thanh rửa mặt xong nằm ở trên giường, đặt hảo đồng hồ báo thức cho ngày hôm sau, khi đang muốn ngủ, nhận được một tin WeChat.

Mr. Phàm: Bảo bối hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai lên lớp xong mang em đi ra ngoài ăn tiệc lớn.

Cầm Kỳ: Ai muốn cùng anh đi ra ngoài?

Mr. Phàm: 【 mỉm cười 】 như vậy định rồi, anh ngày mai tới đón em.

Cầm Kỳ: 【 tái kiến 】【 tái kiến 】

———–

* Hạt kê hay gạo kê là một loại hạt ngũ cốc có thân cỏ giống lúa, thân nhỏ, nhìn qua giống như cỏ l*иg vực nhưng hạt to và mẩy hơn.

Tính vị: tính hàn nhẹ, vị ngọt.

Công hiệu : kê là hạt ngũ cốc có tác dụng kiện tỳ hòa trung, bổ thận ích khí, giải độc, thanh nhiệt, lợi tiểu, là thực phẩm giàu chất dinh dưỡng giúp phục hồi hỗ trợ điều trị các bệnh tỳ vị hư, thể chất suy nhược, thiếu máu sau sinh, chán ăn. Những người thể chất yếu, thận yếu không nên ăn nhiều vì nó nó có thể khiến thận hoạt động với công suất cao hơn.

Trong hạt kê giàu các thành phần dinh dưỡng như vitamin B1, vitamin B2, vitamin B12, chất béo, protein, canxi, sắt, phốt pho, niacin, carbonhydrate…