Chương 27

"Anh có ý gì? Đổi ý rồi hả?" Cô Lưu đã có vẻ không vui, cảm giác như Bạch Ngôn đang định giở quẻ bèn đổi tư thế định ngồi lên phía trên.

"Trước khi bắt đầu, tôi sẽ kể một câu chuyện trợ hứng thêm cho cô, thế nào?"

Thấy Bạch Ngôn thần thần bí bí như vậy, cô Lưu nhíu nhíu mày cảm thấy có thêm vài phần hứng thú.

Vì vậy cô bèn ra vẻ bất mãn nói: "Được, để xem anh muốn kể chuyện gì. Nếu chuyện đấy không ra gì, đêm nay... tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

"Tôi cam đoan rất thú vị." Bạch Ngôn vuốt ve mái tóc cô Lưu, mặt đầy vẻ chân thành chỉ nghĩ vì cô: "Tôi biết cô rất thích sách của ông chủ, cũng rất thích chuyện chém đầu. Hiện tại trong biệt thự này có giấu một cái đầu người, cô có biết nó được giấu ở đâu không?"

Cô Lưu là một người yêu thích đầu người đến cuồng nhiệt, nghe xong quả nhiên đầy hưng phấn nói: "Ở đâu? Được giấu ở đâu? Hóa ra lúc ở câu lạc bộ không phải là lần đầu tiên lão Cố chặt người à! Tôi nói rồi, bảo sao ông ta lại to gan thế, chặt đầu người thuần thục như thế!"

Thấy Bạch Ngôn cười đến híp cả mắt, cô Lưu bèn đẩy hắn ra, la lên: "Đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa, anh mau nói đi, rốt cuộc được giấu ở nơi nào? Đừng hòng lừa tôi!"

"Sao vậy được? Ông chủ giao cho tôi nhiệm vụ phải chăm sóc khách đến thật kỹ lưỡng, tôi làm gì dám lừa gạt." Bạch Ngôn nắm chặt tay cô Lưu, đầy thâm tình nói: "Cái đầu kia được chôn trong vườn hoa của biệt thự, ông chủ còn cố ý trồng hoa hồng lên trên. Cô không phát hiện ra hoa hồng nơi này rất tươi tốt sao?"

"Thật không?" Cô Lưu bán tín bán nghi: "Ai biết có phải anh lừa tôi hay không? Vùi dưới gốc hoa hồng thì sao tôi biết ở đâu được? Có khác gì anh há miệng tự bịa chuyện ra đâu?"

"Tôi không nói bậy." Bạch Ngôn thề thốt: "Hôm nay bà chủ đã bảo người làm vườn nửa đêm nay đào gốc hoa hồng thứ tư lên. Bên dưới gốc hoa hồng thứ tư đấy có chôn đầu người. Tôi khá thân với người làm vườn nên đã bảo đêm nay anh ta không cần đến, cô có muốn tự mình nhìn thử chút không?"

"Như vậy được không?" Rút cuộc cũng đang ở nhà người ta nên cô Lưu có hơi do dự, có điều ánh mắt sáng ngời của cô đã làm bại lộ tâm tư mình: "Vậy tôi thử xem sao. Với quan hệ giữa tôi và lão Cố, biết tôi làm chắc sẽ không để ý tới đâu. Dù sao cũng là người cùng câu lạc bộ, ai không biết nhau chứ, tôi sẽ không bán đứng ông ta."

Nói đến đây, cô Lưu đã không thể chờ được nữa.

Cô Lưu rất nóng lòng đào đầu người, nhưng Bạch Ngôn lại không thể để cô nàng chạy qua đó ngay được.

Thấy từ giờ đến 12 giờ đêm còn một quãng thời gian nữa, Bạch Ngôn bèn nắm chặt eo cô Lưu, nói ngon ngọt giữ cô Lưu lại, còn phải hi sinh chút nhan sắc của mình. Mãi đến khi cách nửa đêm vài phút, hắn mới làm bộ lưu luyến buông tay ra, tiện thể tìm một lý do bảo không đi cùng cô được.

"Vậy được rồi, anh tắm rửa trước đi. Sau đó lên giường chờ tôi về."

Nghĩ đến cảnh sắp được nhìn thấy một cái đầu người còn mới, sau khi về còn có người đẹp nằm sẵn trên giường chờ, cô Lưu vô cùng phấn khích chạy xuống mặt đất, chuẩn bị đào gốc hoa hồng lên.

Thấy cô Lưu đi xa rồi, Bạch Ngôn mới móc chiếc điện thoại trong đống quần áo bị cởi ra của mình, gửi cho Lý Hào một tin nhắn

[Có một vị khách xung phong nhận việc đào gốc hoa hồng giúp anh. Anh đưa xẻng cho cô ấy, sau đó trở về là được rồi.]

Gửi tin nhắn xong, Bạch Ngôn giữ lời hứa đi vào phòng tắm rửa. Hiện giờ phòng này đã không còn người nào khác, hắn tắm rửa xong không cần đánh phấn lót nữa. Sau đó hắn nằm ngửa ra giữa giường, nhìn trần nhà chờ đợi kết quả.

Chỉ có quỷ mới đối phó được với quỷ. Nếu cô Lưu có thể còn sống trở về, vậy nữ quỷ lợi hại thế này hắn phản kháng có ích gì? Không bằng thành thật nằm ngửa ra, hợp tác một chút còn được chết thoải mái hơn.

Nếu như cô ta không trở về, vậy đêm nay hắn có một đêm thoải mái rồi. Cô Lưu rất đẹp, nhưng một người ngủ trên giường lớn thế này vẫn thoải mái hơn hai người cùng nằm đấy chứ. Mấy đêm nay hắn bị Lý Hào ngủ mớ tra tấn không yên, cho nên Bạch Ngôn thật sự vẫn hi vọng cô Lưu đừng trở về.

...

Ngay khi cô Lưu nhận lấy xẻng, hổn hển đào gốc hoa hồng, Tô Hiểu Thiến bên kia cũng đã xảy ra chuyện.

Ông chủ Triệu cũng cùng một giuộc không đứng đắn như cô Lưu, sau khi trò chuyện vài câu với Tô Hiểu Thiến đã bắt đầu đυ.ng chạm vào người cô nàng.

Tô Hiểu Thiến rất bực bội, chưa từng có người không tôn trọng mình như vậy qua. Cho nên dù ông ta có là quỷ thì cô cũng muốn thử một phen.

Vì vậy cô dốc sức chống cự, cào cho mặt mũi ông chủ Triệu trầy trụa hết cả lên, khiến ông ta nổi giận đùng đùng.

"Đồ gái điếm, còn bày đặt ra vẻ! Giả bộ thanh thuần trong trắng cái gì? Cô cho rằng tôi không biết đám bọn cô đều là vì thứ này cả sao?" Ông chủ Triệu lôi một xấp tiền trong bóp da ra, hung hăng ném thẳng vào mặt Tô Hiểu Thiến: "Lão Cố bảo cô vào đây với tôi, hầu hạ ông đây cho tốt vào. Ngày mai sẽ có tiền cho cô, ông đây không keo kiệt đâu!"

"Đi chết đi, lưu manh!"

Tô Hiểu Thiến lắc lắc đầu vung vẩy mớ tiền trên mặt ra, tiếp tục giãy giụa. Thấy cô hầu gái không biết điều, ông chủ Triệu đã nổi giận. Ông ta không hề thương hương tiếc ngọc, chuẩn bị bắt đầu ra tay. Có điều ông ta vừa định hành sự thì ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa.

"Cộc cộc cộc!"

"Cộc cộc cộc!"

"Đã tối như vậy rồi, ai đấy?" Ông chủ Triệu bất mãn thả lỏng Tô Hiểu Thiến ra, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào. Nhưng ngoài cửa không truyền đến tiếng đáp lời nào cả.

Nghe thấy tiếng đập cửa không ngừng, Tô Hiểu Thiến nghĩ tới điều gì đó, lập tức hoảng hốt.

Cô mặc kệ ông chủ Triệu có động tay chân gì với mình hay không mà điều chỉnh hơi thở trở nên đều đều lại, nằm yên giả chết trên giường. Dù cho ông chủ Triệu tưởng rằng cô đã chịu thua, bắt đầu liếʍ mυ"ŧ người mình thì cô vẫn cứ chịu đựng, coi như mình đã chết rồi.