Chương 22

“Bạch Ngôn, anh có muốn hút một điếu không?”

Tâm trạng của Chu Phú Quý không tốt, ba người ngồi trên bậc thang hút thuốc với anh ta. Mặc dù chưa từng hút thuốc nhưng Bạch Ngôn vẫn nhận lấy một điếu hút thử hai hơi, bị sặc ho khù khụ.

Bạch Ngôn cảm thấy bản thân không thích vị thuốc lá nhưng hút thuốc cũng có lợi, ho khan có thể làm hắn ngừng cười. Vẻ mặt của Chu Phú Quý quá đau khổ, hắn sợ nhìn hồi lâu sẽ bật cười.

Nghe nói hút thuốc có thể giải tỏa áp lực song Bạch Ngôn lại không cảm thấy như vậy. Có điều Chu Phú Quý và Lục Thiên Dực cứ hút hết điếu này đến điếu khác, làm bản thân sặc mùi thuốc lá.

Chu Phú Quý vừa hút thuốc vừa khóc nói: “Nếu... nếu tôi chết trong trò chơi này, các anh giúp tôi một chuyện được không? Năm nay con gái của tôi mới năm tuổi, mẹ nó mất sớm, bây giờ tôi cũng cũng sắp đi tìm mẹ nó, nó ở nhà một mình phải làm sao?”

“Nhà anh ở đâu?” Lục Thiên Dực dập tắt điếu thuốc, sau đó lại châm điếu khác.

“Quán cơm duy nhất ở đầu thôn Lộ Nha, thành phố Hoàng Phong.” Chu Phú Quý xì mũi nói: “Lão Lục, anh đi nói cho con gái tôi biết là tôi đi tìm mẹ nó, không trở về nữa. Chú nó ở cùng thôn với nhà tôi, kêu nó đến ở nhà chú, sau này phải nghe lời chú thím, đừng nhớ cha mẹ. Sau này cha không ở bên cạnh, không thể nuông chìu nó nữa. Nếu nó không nghe lời, bị chú thím đưa đi, tôi cũng không lo được.”

“Được, nếu anh chết, tôi trở về sẽ đi tìm con gái của anh.” Lục Thiên Dực hứa: “Lão Chu, anh cũng đừng bi quan quá. Bây giờ còn hơn ba tiếng nữa mới đến mười hai giờ, chỉ cần chúng ta tìm thấy đường sống trong vòng ba tiếng, anh sẽ không chết.”

“Sẽ không chết, tôi sẽ không chết thật ư?” Chu Phú Quý dụi tàn thuốc xuống đất, miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Vậy chúng ta đi... đi đâu tìm manh mối?”

“Tôi đi hầm ngầm tìm cậu cả, hỏi thử cậu ta có biết gì không.” Bạch Ngôn đứng dậy, vẫy tay ra hiệu với hai người: “Các anh có thể đi tìm ông bà chủ, hỏi thử nhất định phải nhận hàng vào mười hai giờ hay sao.”

Lục Thiên Dực và Chu Phú Quý chia nhau đi hỏi. Còn Bạch Ngôn thì đi tìm Tô Hiểu Thiến hỏi vị trí của hầm ngầm, cũng dựa theo đó đi đến hầm ngầm.

Thật ra hắn cảm thấy lần hành động này không hề khả quan. Ông da đen đã nói rõ với bọn họ là dùng điện thoại di động của chính mình liên hệ với công ty thì chỉ có một con đường chết.

Nếu lúc đó Chu Phú Quý mượn bà chủ một chiếc điện thoại, dùng điện thoại của người khác gọi, có lẽ sẽ còn đường sống. Nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, một khi đạp trúng đường chết thì số phận hầu như đã định trước.

Bạch Ngôn cảm thấy xác suất Chu Phú Quý tìm được đường sống cực kỳ nhỏ. Sở dĩ lần này hắn đi hầm ngầm cũng là vì có chuyện muốn hỏi cậu cả bị nhốt dưới hầm.

Lúc bước xuống mấy bậc thang đến tầng dưới cùng, Bạch Ngôn nghe thấy tiếng đào bới vọng ra từ trong căn phòng nhốt cậu cả.

Nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, tên điên trong phòng lại bắt đầu la hét, cứ khăng khăng cậu ta không bị điên, người bị điên là người đã nhốt cậu ta vào trong này.

Vì ngăn chặn tiếng la hét chói tai, Bạch Ngôn nhấc chân đạp hai cú thật mạnh vào cánh cửa. Cửa sắt phát ra tiếng chấn động điếc cả tai, lúc này cậu cả mới ngừng la hét.

“Cậu cả, cậu nghe thấy không? Nếu nghe thấy thì kêu một tiếng chít.”

Người ở bên trong không trả lời, Bạch Ngôn đã đoán trước được tình huống này nến vẫn tự nhiên đặt câu hỏi: “Tối không lặp lại những vấn đề trùng lặp nữa, tôi biết nếu hỏi cậu về chuyện của cha mẹ cậu, chắc chắn cậu sẽ nói cậu không bị điên, người bị điên là cha mẹ cậu. Vậy tôi hỏi vấn đề khác, cậu còn một em trai, bây giờ cậu ta vẫn đang sống khỏe mạnh trong biệt thự đúng không?”

“Không! Không! Tôi không có em trai!” Người ở bên trong hét to: “Em trai tôi chết lâu rồi! Nói gì mà các người đã dẫn em trai tôi về chứ? Các ngươi đều bị điên rồi!”

Dùng em trai kí©h thí©ɧ cậu con cả quả nhiên có hiệu quả bất ngờ. Thông qua nội dung cậu ta vừa nói, Bạch Ngôn có thể khẳng định suy đoán trước đó của bản thân là đúng.

Kết hợp với những tin tức lấy được từ trong câu lạc bộ, mọi điều dị thường đều xảy ra vào nửa năm trước.

Một ngày nọ vào nửa năm trước, chẳng biết tại sao vợ chồng ông bà chủ lại gặp cậu con thứ đã bất hạnh qua đời vào mấy năm trước. Hai người mừng như điên, không nghi ngờ gì đã dẫn cậu con thứ về nhà, sau đó ép cậu con cả phát điên.

Theo thời gian trôi qua, ông bà chủ mắc phải những tật xấu như chém đầu, ăn đồ thối rữa. Có lẽ trong quá trình này hai ông bà đã chết từ lâu, chỉ có cậu con cả bị giam dưới hầm ngầm may mắn tránh khỏi tai họa, luôn nhớ rõ phải chứng minh bản thân không bị điên nhưng lại không biết cha mẹ mình đã bị con quỷ lẻn vào nhà gϊếŧ chết từ lâu.

Bạch Ngôn biết quỷ có đủ loại năng lực, vì vậy con người khó lòng đề phòng chúng.

Từ việc ông bà chủ dẫn cậu con thứ đã chết về nhà cứ như bị mất trí có thể biết được quỷ nhất định đã giở trò gì đó với trí nhớ của bọn họ.