Chương 21

“Cuộc gọi... cuộc gọi đó...”

Nhắc đến cuộc gọi nọ, sắc mặt của Chu Phú Quý trắng bệch rất rõ ràng, trông như sợ hãi lại giống như tuyệt vọng: “Trở lại nhà bếp, tôi gọi cho số điện thoại nọ, nói với người bên kia là tôi muốn đặt dê hai chân. Người đó... người đó quá đáng sợ! Tôi chỉ nghe tiếng qua điện thoại đã bị dọa sợ chết khϊếp, giọng của gã thật sự quá đáng sợ!”

“Giọng của gã rất đáng sợ ư? Vậy gã nói gì?” Bạch Ngôn hỏi.

“Gã... gã nói... gã nói: Tôi... nay... tôi... đến... tìm... anh!”

Chu Phú Quý không biết nói tiếng phổ thông nhưng quỷ dị là anh ta lại nhớ rõ từng tiếng phát âm qua điện thoại. Anh ta thuật lại lời người trong điện thoại đã nói, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, run rẩy kể tiếp: “Gã nói tối nay gã đến tìm tôi! Tôi bị dọa sợ quá bèn đi hỏi bà chủ, bà chủ lại bảo tôi chờ ở cửa biệt thự vào mười hai giờ đêm, đến lúc đó xe giao hàng sẽ đưa nguyên liệu nấu ăn mới đến. Anh nói xem, hàng gì mà lại giao vào mười hai giờ đêm chứ?”

Chu Phú Quý ngập ngừng kể xong câu chuyện, Bạch Ngôn lập tức ý thức được đây không phải chuyện nhỏ.

Vì để ngăn chặn nguy hiểm, hắn quyết định gọi Lục Thiên Dực đến, kéo anh ta lên cùng một thuyền.

Anh ta cũng biết chuyện ở câu lạc bộ, người anh em này có lòng chính nghĩa, thích lo chuyện bao đồng giống thằng bạn tốt còn trẻ đã bị đâm chết của hắn.

Hắn thích người lo chuyện bao đồng nhất, thứ nhất là vì không phải lo người này đâm sau lưng, thứ hai là khi gặp chuyện người này nhất định sẽ giúp đỡ anh em. Mặc dù mãi đến giờ Bạch Ngôn vẫn canh cánh trong lòng cái chết của Vương Trạch nhưng hắn phải công nhận, người nhiệt tình dễ lợi dụng nhất.

Chu Phú Quý mới kể lại chuyện gọi điện thoại một lần mà đã run bần bật, nếu bảo anh ta kể lại lần nữa chắc sẽ tắt thở mất. Bạch Ngôn kể lại nguyên xi lời của Chu Phú Quý cho Lục Thiên Dực nghe.

Nghe xong, Lục Thiên Dực cau mày nói: “Vừa rồi lúc mọi người thảo luận, tại sao anh không nói?”

“Bây giờ đã có người chết, tôi sợ nói ra sẽ khiến mọi người khó chịu hơn.” Chu Phú Quý rụt rè trả lời: “Vả lại trong phòng có con gái, nếu các cô ấy bị dọa sợ sao tối còn ngủ được nữa?”

“Anh nói vậy không đúng, anh giấu giếm không nói thế này chẳng có ích gì cho mọi người cả.” Nhìn bộ dạng sợ sệt của Chu Phú Quý, Lục Thiên Dực cũng không nỡ nặng lời, đành thở dài nói: “Anh không nói cho mọi người biết, có thể ngày mai sẽ có người vì chuyện này mà chết. Sau này có chuyện gì cũng đừng giấu, nói ra mọi người có thể đóng góp ý kiến, chia sẻ với anh.”

“Tôi... tôi biết rồi.” Chu Phú Quý gật đầu, mặt ủ mày chau nói: “Lão Lục, anh nghĩ cách giúp tôi đi, tối nay tôi phải làm sao đây? Tôi nên đi hay là không?”

Không đi sẽ bị bà chủ đuổi việc nhưng nếu đi... mười hai giờ đêm đón xe giao hàng, trong xe lại chứa “dê hai chân”, vừa nghe là biết có điềm rồi.

Trong quy tắc trò chơi có nói người chơi phải hoàn thành nhiệm vụ do chủ biệt thự giao cho, dù biết rõ bọn họ sai anh đi chịu chết thì anh cũng phải đi. Được Chu Phú Quý nhờ vả nhưng Lục Thiên Dực thật sự không nghĩ ra được cách gì. Cũng may tám giờ tối nay tài xế giao thịt mèo chết chó chết chuột chết sẽ đến nữa, đến lúc đó Lục Thiên Dực quyết định sẽ hỏi tài xế về chuyện này, không chừng sẽ hỏi ra được gì đó.

Vì không để lỡ giờ, ba người ngồi trên bậc thang trước cửa biệt thự, vừa trò chuyện an ủi lão Chu vừa chờ tài xế giao hàng đến.

Chẳng mấy chốc đã đến tám giờ, đúng giờ xe giao hàng đậu trước cửa biệt thự.

Lúc mọi người dỡ hàng, vẫn là do Bạch Ngôn từng tiếp xúc với tài xế đứng ra hỏi người da đen có thân hình cao to: “Bác ơi, bạn tôi dùng điện thoại di động của anh ấy gọi cho quý công ty nói muốn đặt dê hai chân. Người của quý công ty nói tối nay sẽ đến tìm bạn tôi, bà chủ nhà tôi cũng bảo anh ấy chờ ở đây vào mười hai giờ đêm, xin hỏi chuyện này chắc không sao đâu đúng không?”

“Dùng điện thoại di động của chính mình?” Người da đen lộ ra hàm răng trắng hếu đáp: “Bạn cậu hết cứu được rồi, tối nay chờ chết đi.”

Thấy Bạch Ngôn còn muốn hỏi nữa, ông ta không kiên nhẫn nói: “Bạn cậu chết chắc rồi! Nếu tôi là cậu, từ giờ sẽ chuẩn bị sẵn kế hoạch, tìm một người bạn mới. Tôi vừa nhìn đã biết cậu là một người chẳng có bạn bè gì, nếu không tranh thủ tìm, sau này cậu cũng chẳng có bạn đâu.”

Chuyện này còn cần ông nói sao? Bạn tôi đã chết từ đời nào rồi!

Bị tài xế da đen chế nhạo, Bạch Ngôn có vẻ bị đả kích. Nhưng dù hắn có tức thế nào cũng không thể trả đũa, ngược lại vẫn phải giữ thái độ hòa nhã tiếp tục khách sáo với ông tài xế da đen.

Nhưng vẫn giống tối qua, người da đen từ chối trả lời những vấn đề khác, có gọi thế nào cũng không để ý đến.

Nhìn khói xe đi xa, lần này không chỉ một mình Bạch Ngôn mà cả ba người đều chán nản. Nhất là Chu Phú Quý, vẻ mặt của anh ta không phải chán nản mà là tuyệt vọng.

“Xong rồi, tôi xong thật rồi!” Trong mũi chua xót, anh ta bỗng rơi nước mắt.

Chu Phú Quý là một trung niên, sau khi vào trò chơi luôn vui vẻ. Bình thường dù hoảng sợ anh ta cũng không để lộ ra dễ dàng, sợ nỗi sợ hãi của bản thân ảnh hưởng đến mấy cô gái khiến các cô ấy cũng sợ lây.

Nghe thấy những lời quả quyết của tài xế da đen, Lục Thiên Dực cũng không nói nên lời. Anh ta lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, rút một điếu đưa cho Chu Phú Quý, bản thân cũng lấy một điếu ngậm trong miệng rồi châm thuốc hút.