Lúc bọn họ trở về đã là sáu giờ rưỡi.
Bà chủ và cậu con thứ đã dùng bữa xong từ sớm, nhưng lúc bà chủ sai Tô Hiểu Thiến đưa cơm cho cậu con cả cũng không quên ông chủ, bà ta cố ý để lại một nửa thức ăn cho chồng. Đặc biệt là món chuột con chấm tương, ông chủ không có ở nhà bà ta không động một đũa nào vào món đó, để toàn bộ lại cho ông chủ, chờ ông chủ về thưởng thức.
Mặc dù đang là mùa thu nhưng lúc ông chủ về, thức ăn vẫn còn nóng hổi. Dùng bữa tối xong, ông ta lại trở về phòng sách đọc sách giống như hôm qua.
Chờ ông chủ đi lên lầu, nhóm Lý Hào mới tụ họp trong phòng nghi ngờ hoặc hỏi: “Lưu Quỳ đâu? Sao chỉ có hai anh trở lại, anh ta đi đâu rồi?”
“Lưu Quỳ... Lưu Quỳ chết rồi.” Nghĩ đến cảnh Lưu Quỳ chết không toàn thây, Lục Thiên Dực lại nghẹn ngào. Cổ họng cứ nghèn nghẹn, anh ta khổ sở trả lời: “Do tôi tính toán không kỹ lưỡng mới hại Lưu Quỳ bị ông chủ gϊếŧ chết.”
Thấy Lục Thiên Dực hơi kích động, Bạch Ngôn bèn kể lại mọi chuyện thay anh ta.
Mọi người nghe xong chuyện, trong lòng trầm xuống. Cả ngày hôm qua không có ai chết, bọn họ còn tưởng rằng chỉ cần chú ý một chút là có thể bình an vượt qua bảy ngày. Thế nhưng cái chết của Lưu Quỳ lại cho bọn họ một cái tát thẳng mặt, để bọn họ biết người trong trò chơi không bao giờ an toàn.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Lúc ở câu lạc bộ, tôi và Lục Thiên Dực nghe được không ít tin tức về nhà này. Bọn họ nói cậu con thứ của nhà này đã chết vào mấy năm trước. An Tình, hôm nay cô đi đến phòng cậu hai đọc sách có phát hiện điều gì khác thường không?” Bạch Ngôn hỏi.
“Không có, cậu ta vẫn lấy một quyển sách cho tôi đọc, vẫn là quyển ngày hôm qua.” An Tình lắc đầu: “Nói vậy đã có thể xác định ông chủ và cậu hai của nhà này chắc chắn là quỷ đúng không?”
“Ừ, trừ cậu con cả bị giam dưới hầm ngầm, ba người còn lại hẳn đều là quỷ.” Bạch Ngôn: “Tối qua tôi đã gặp quỷ gõ cửa trong quyển truyện cô đọc, đầu ngón tay của nó rất bén nhọn, trong biệt thự chỉ có đầu ngón tay của bà chủ như vậy. Hơn nữa tay của nó còn rất mịn màng, hẳn là tay của một người phụ nữ.”
“Quả nhiên người nhà này đều là quỷ! Tôi nghĩ không cần đoán nữa, chắc chắn cậu con cả cũng là quỷ!” Tô Hiểu Thiến oán hận nói: “Hôm nay cậu con cả vẫn cứ la hét, tôi thấy cậu ta đang giả ngu thì có. Cha mẹ và em trai của cậu ta đều đã biến thành quỷ, không lý nào cậu ta còn sống khỏe mạnh!”
“Chưa chắc, mọi điều dị thường đều xảy ra vào nửa năm trước, bất kể chuyện chủ biệt thự bắt đầu thích ăn thịt thối rữa hay chuyện tính cách của ông chủ thay đổi đều xảy ra vào nửa năm trước.” Bạch Ngôn sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Tôi có một suy đoán. Người trong câu lạc bộ nói trước kia ông chủ rất nhiệt tình tốt bụng, là một người thích chó mèo. Vợ của ông ta cũng là người hiền lành, thường quyên tiền quyền đồ cho viện mồ côi. Ngoài ra cậu con cả của bọn họ rất điển trai lịch sự, đang theo học nghệ thuật ở trường, như vậy phải chăng chuyện là thế này. Vào nửa năm trước, cậu con thứ đã chết đột nhiên về nhà... sau đó biệt thự xảy ra thay đổi động trời, cả nhà bọn họ mới biến thành bộ dáng như hôm nay?”
Những lời của Bạch Ngôn khiến mọi người phải suy tư. Kết hợp những manh mối bọn họ tìm được từ hôm qua đến giờ với nhau, suy đoán này khá có lý.
Nhưng bây giờ bọn họ có biết những điều này cũng không làm gì được. Cho dù biết ai là quỷ, bọn họ vẫn phải ở trong biệt thự nghe đám quỷ này sai bảo.
Mọi người lại thảo luận một lúc, sau đó ai cũng mang theo vẻ mặt căng thẳng rời khỏi phòng.
Trong lúc thảo luận, Chu Phú Quý ở một bên nghe mà lòng không yên, cứ liên tục nhìn về phía Bạch Ngôn.
Quả nhiên, sau khi cả nhóm thảo luận xong, Chu Phú Quý kéo Bạch Ngôn lại. Thấy bộ dạng có tâm sự muốn nói của anh ta, Bạch Ngôn rất buồn bực.
“Điều gì khiến anh ảo tưởng rằng tôi là một người nhiệt tình, thích lo chuyện bao đồng vậy?”
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Bạch Ngôn vẫn phải lo chuyện không đâu này.
Sự sống chết của những người chơi trong biệt thự liên quan trực tiếp đến công việc của quản gia. Lưu Quỳ chết hắn phải làm tài xế tạm. Bây giờ Chu Phú Quý đang lo lắng bất an, chẳng may anh ta chết mất, ngày mai người xử lý đống chuột chết chính là hắn!
Vì vậy dù biết bản thân không thích hợp làm thùng rác tâm hồn, Bạch Ngôn vẫn vỗ vai Chu Phú Quý hỏi: “Anh có chuyện gì à?”
“Lão Bạch, tôi không biết phải nói thế nào nữa.” Giọng của Chu Phú Quý run rẩy. Nghe vậy, Bạch Ngôn nghiêm túc hẳn.
“Anh cứ nói từ từ, đừng vội.”
“Trưa... trưa nay tôi chuẩn bị bữa trưa cho bà chủ. Sau khi ăn xong, bà ta gọi tôi lại bảo tôi đặt nguyên liệu nấu ăn. Do ngày mốt có buổi tiệc gì đó cần đặt nguyên liệu nấu ăn mới tên gì “dê hai chân”, vậy nên phải liên hệ với công ty giao nguyên liệu nấu ăn nọ để đặt hàng. Tiếp đó bà chủ cho tôi một số điện thoại bảo tôi gọi cho số đó. Tôi trở lại nhà bếp, thử dùng điện thoại di động của tôi gọi cho số điện thoại nọ.”
Nói đến đây, sống lưng của Chu Phú Quý cứng đờ, thậm chí Bạch Ngôn còn phát hiện cả người anh ta đang toát mồ hôi qua lớp quần áo.
“Lão Chu, anh đang sợ cái gì? Cuộc gọi kia có vấn đề gì à?” Thấy Chu Phú Quý đang nói giữa chừng lại dừng lại không chịu nói tiếp, Bạch Ngôn đành phải vỗ lưng trấn an anh ta, khuyến khích anh ta kể tiếp.