Chương 19

...

Lại qua hơn mười phút, ông chủ và Lưu Quỳ vẫn chưa về.

Lục Thiên Dực và Bạch Ngôn nói nhỏ với nhau đôi câu, cảm thấy có lẽ hai người kia xảy ra chuyện rồi. Vì vậy bọn họ cùng rời khỏi phòng chiếu phim, chẳng mấy chốc đã tìm được căn phòng ông chủ nói đến, đứng trước cánh cửa vẽ hình cây cưa.

Câu lạc bộ này được thành lập trong một tòa kiến trúc kiểu cũ, vì vậy hiệu quả cách âm không được tốt lắm. Cách một cánh cửa sắt, hai người nghe thấy rõ tiếng chặt thịt truyền ra từ bên trong.

Chặt thịt?

Vừa nghe thấy âm thanh này, Lục Thiên Dực lập tức nghĩ đến một số thứ đang sợ.

Bạch Ngôn gõ cửa song người bên trong không lên tiếng. Hắn thử kéo cửa nhưng cửa lại đóng chặt, hắn kéo thật mạnh cũng kéo không ra, hình như cửa đã bị khóa trong.

Thấy vậy, Bạch Ngôn và Lục Thiên Dực nhìn nhau sao đó lập tức quyết định tông cửa vào.

“Bang! Bang!”

Cửa sắt phát ra tiếng động mạnh.

Bạch Ngôn và Lục Thiên Dực tông mấy phát, cửa sắt vẫn chưa bị tông mở ra. Bọn họ định tông thêm một đợt nữa nhưng mới tông một phát, cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Đập vào mắt là một cảnh tượng cực kỳ khủng bố.

Trong phòng, ông chủ đang cầm một cây rìu liều mạng chặt chém thân thể của Lưu Quỳ, muốn chặt đứt cái đầu ngoan cố của anh ta lìa khỏi cổ.

Thấy Bạch Ngôn và Lục Thiên Dực đi vào, ông chủ không hề hoảng sợ. Ông ta nhấc chân đá thi thể của Lưu Quỳ ra xa, sau đó nắm tóc xách đầu của anh ta lên rồi nói: “Để bọn họ đợi lâu nên nóng lòng rồi đúng không? Đi thôi.”

Đi thôi? Đi đâu?

Lục Thiên Dực chưa từng thấy tên tội phạm gϊếŧ người nào phách lối thế này. Nhưng trong thế giới trò chơi chưa bao giờ nói lý lẽ, dù anh ta có tức giận thế nào đi nữa cũng không cứu được Lưu Quỳ, không cứu được những đồng đội ở ải trước.

Thân thể của Lục Thiên Dực căng chặt, trên mặt không cảm xúc. Tuy trong mắt nhuốm đầy sự tức giận nhưng anh ta vẫn nối bước Bạch Ngôn đi theo sau ông chủ.

Ông chủ xách đầu của Lưu Quỳ, máu tươi nhỏ tí tách dọc theo đường đi.

Khi ông chủ và hai người Bạch Ngôn trở lại phòng chiếu phim, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng lại. Bọn họ dừng tán gẫu cũng dừng xem video, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tay của ông chủ, hay nói đúng hơn là cái đầu mà ông chủ đang xách trên tay.

Khi ông chủ Cố nói muốn đi tìm rìu, trong lòng bọn họ đã có một vài suy đoán. Nhưng không ai trong bọn họ ngờ rằng ông chủ Cố sẽ thật sự xách một cái đầu về.

Cái đầu này nhìn khá quen mắt, chủ nhân của cái đầu này hẳn là tài xế của ông chủ Cố. Bọn họ là những kẻ cuồng chém đầu si mê chém đầu đến mức cực đoan nên không hề sợ hãi chuyện chém đầu, ông chủ Triệu còn tự tay chém đầu một cô bé. Nhưng một người lặng lẽ chém đầu trong phòng ngầm u ám có tính chất hoàn toàn khác với chém đầu tài xế trước mặt mọi người.

Cái sau là sở thích, còn cái trước có thể là bệnh thần kinh phát tác. Liên tưởng đến tình huống thằng con cả của ông chủ Cố, mọi người cảm thấy không chừng nhà bọn họ có vấn đề về thần kinh mang tính di truyền.

Nghĩ đến đây, không ít người nhìn ông chủ Cố với ánh mắt mang theo mấy phần cảnh giác. Lúc này ngay cả ông chủ Triệu đã tự tay chặt đầu người cũng chịu phục hoàn toàn, đồng thời cũng kính sợ ông chủ Cố. Ông ta quả thật không bằng ông chủ Cố.

Mặc dù ông chủ Cố mang về một cái đầu mọi người đều rất thích, hơn nữa còn tươi mới nóng hổi, nhưng khi ông chủ Cố đến gần bọn họ, bọn họ đều cảm thấy rợn tóc gáy, cả người không được tự nhiên.

Những thành viên trong câu lạc bộ này có thể trò chuyện vui vẻ khi đang xem video quay cảnh chém đầu, không có chút đồng tình gì đối với sự sống chết của người khác, thậm chí còn cảm thấy cuồng nhiệt say mê. Nhưng nếu đối tượng bị chém là chính mình, ai cũng sợ hãi cũng hèn nhát như thỏ, cuối cùng cũng có bộ dạng của người bình thường. Bọn họ lần lượt kiếm cớ rời khỏi câu lạc bộ, nhân lúc còn sớm chạy về nhà.

Cuối cùng trong câu lạc bộ chỉ còn lại ba người, người đàn ông nho nhã, cô Lưu và ông chủ Triệu bạo gan bẩm sinh.

Người đàn ông nho nhã là người lập ra câu lạc bộ, đang trò chuyện nhiệt tình với ông chủ Cố.

Lúc này, ông chủ Cố đã giao đầu của Lưu Quỳ cho Bạch Ngôn xách.

Mặc dù trong lòng đã mắng ông chủ mười nghìn lần nhưng Bạch Ngôn vẫn nhận lấy đầu người, đứng như trời trồng. Hắn giơ tay thật thẳng, cố gắng không để cho máu trên đầu người dính vào người hắn.

Bây giờ trong thế giới trò chơi đang là mùa thu, buổi tối cực lãnh, tội tệ hơn là trong phòng tắm không có nước nóng. Vì để trên người không có mùi lạ, mỗi ngày tắm một lần đã lạnh muốn chết rồi. Nếu bây giờ trên người dính máu, Bạch Ngôn thật sự muốn xuống dưới làm bạn với Vương Trạch luôn.

Thấy Bạch Ngôn xách đầu với vẻ mặt ghét bỏ, cô Lưu đột nhiên cười hì hì sáp lại gần. Không thèm để ý đến chuyện bộ ngực mềm chạm trúng cánh tay của Bạch Ngôn, cô ta kéo tay hắn nói: “Quả gia Bạch, ông chủ Cố chém đầu tài xế rồi, trở về biết ăn nói thế này đây?”

“Không phiền cô phí tâm.” Bạch Ngôn nở nụ cười doanh nghiệp đáp: “Chết cũng chết rồi, ông chủ tự có cách xử lý.”

“Vậy ông chủ Cố thần thông quảng đại thật.” Cô Lưu dùng ngón tay chọt vào đầu của Lưu Quỳ, thấy bộ dạng Bạch Ngôn run lên sợ bị máu bắn trúng, cô càng cười vui vẻ: “Nói thật tôi rất ghen tị với ông chủ Cố. Năng lực hành động mạnh, muốn chém đầu là chém, hơn nữa còn có hai người hầu cực kỳ trung thành. Quản gia tiểu Bạch, hay là anh suy xét chút đi, đừng làm cho ông chủ Cố nữa, sau này đi theo tôi thế nào?”

“Chuyện này phải xem ý của ông chủ.” Bạch Ngôn bình tĩnh đẩy cô Lưu sang một bên. Thấy vậy cô Lưu mất hứng hừ một tiếng, lại đi dụ Lục Thiên Dực sang ăn máng khác.

Không nói đến chuyện đang ở trong thế giới trò chơi, Lục Thiên Dực đều không có ấn tượng tốt đối với tất cả mọi người trong câu lạc bộ này, hận không thể làm thịt hết cả đám, tất nhiên sẽ không đồng ý đề nghị của cô Lưu.

Ở câu lạc bộ mãi đến chiều, rốt cuộc ông chủ cũng muốn trở về.

Bởi vì tài xế đã chết nên Bạch Ngôn phụ trách lái xe về, Lục Thiên Dực thì ngồi ở phía sau bảo vệ ông chủ, mặc dù trong lòng hai người đều biết rõ ông ta không cần bảo vệ.