-Anh ghét ông ta
Thế nhưng anh đã khóc đấy thôi. Tôi biết sâu thẳm bên trong anh, trái tim anh cũng giống như của bao người khác. Không phải một thứ bằng đá như người ngoài vẫn nghĩ. Anh mãi mãi phủ nhận tình cảm mình dành cho ông, nhưng nó vẫn không thay đổi được sự thật, rằng đó là bố của anh, và sợi dây liên kết giữa họ sẽ không bao giờ chấm dứt.
Tôi ôm anh rất lâu, cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần rồi tan vào không gian. Sự yên lặng bao trùm lên chúng tôi.
Tôi bảo anh đến ngồi nghỉ trên ghế, còn mình thì vào bếp pha một cốc affogato cho anh. Anh vốn thích uống nó lắm mà.
Apollo ghé sát tai tôi và nói
-Em biết không Aphro, em là cô gái tốt bụng nhất từng xuất hiện trong đời anh. Sao em lại tốt với anh đến thế?
-Em yêu anh
Tôi đã nói ra 3 từ ấy, chúng đã chực chờ thoát ra khỏi miệng tôi từ rất lâu rồi đến tận bây giờ. Apollo lặng đi, anh chìm vào không gian riêng của chính mình mà suy nghĩ điều gì đó.
Anh bất giác ôm gọn tôi vào vòng tay ấm áp của mình. Chỉ thế thôi, không một câu trả lời chính thức nào cả. Nhưng trống ngực tôi cứ đập liên hồi, liệu có thể xem đó là một câu trả lời gián tiếp không?!
Đêm đó chúng tôi ôm nhau ngủ một giấc ngon lành trên ghế sofa, mặc cho cơn mưa ngoài trời rơi hoài không dứt. Những tâm sự từ bấy lâu trong lòng tôi đã gột rửa sạch sẽ, cứ thế tan vào hư vô. Tôi chìm đắm trong hạnh phúc do mình tự vẽ ra.
Mà sau này tôi mới biết, nó vốn chỉ nên nằm trên những trang giấy mà thôi.
Apollo vẫn như thế, vẫn đối xử tử tế và chu đáo với tôi. Nhưng những cuộc gọi dần trở nên thưa thớt, anh gọi tôi 1 cuộc, tôi gọi lại cho anh gần 10 cuộc. Những buổi chiều cùng nhau trò chuyện trở thành một điều gì đó xa xỉ. Apollo nói rằng anh bận rộn với công việc, nhưng trong lòng tôi vốn đã tự hiểu rõ, anh đang tránh mặt tôi.
Sau tất cả những cố gắng của tôi để thay đổi quan niệm của anh, kết quả vẫn chỉ là con số không. Anh vẫn chạy trốn, vẫn phớt lờ. Tôi cố gắng vun đắp mọi thứ, anh chỉ gạt bỏ chúng đi. Những khi tôi khẽ đến ôm anh từ đằng sau, anh chỉ chau mày rồi bảo rằng tôi nên bớt hành xử như trẻ con lại đi.
Và rồi chúng tôi bắt đầu cãi nhau, những cuộc cãi nhau giữa một cặp đôi không chính thức.
Tôi đã đòi hỏi gì đó nhiều lắm sao? Tôi muốn một cơ hội, để chứng minh rằng tôi và anh, có thể là một ngoại lệ. Ai bảo rằng giữa hai người không thể cùng nhau nắm tay đi đến hết đoạn đường phía trước, vấn đề nằm ở chỗ đối phương có thật sự toàn tâm toàn ý muốn làm điều đó hay không.