Chương 5

Apollo sống dưới mái nhà ấy, chứng kiến không biết bao cuộc cãi nhau giữa hai người họ. Cuối cùng, người duy nhất đến lau nước mắt cho mẹ chính là anh. Khi nói với tôi về chủ đề đó, khóe miệng anh nhếch lên đầy vẻ bất cần và bảo rằng

-Thật ra gia đình anh chưa bao giờ tan vỡ, bởi nó vốn đã chẳng nguyên vẹn ngay từ khi bắt đầu.

Tôi lại nói với anh

-Nhưng như thế không có nghĩa là tình yêu không tồn tại

-Thứ lỗi cho anh, Aphro. Anh không muốn bóp méo suy nghĩ của em nhưng sự thật vẫn là sự thật.

Tôi chỉ biết thở dài thôi, sẽ còn lâu lắm để thay đổi được những định kiến của Apollo về tình yêu, khi mà 18 năm sống trong cô đơn và tự biến mình thành một cái bóng giữa ngôi nhà rộng lớn đã len lỏi trong anh một niềm tin mù quáng vào cái gọi là sự giả dối. Tôi muốn trở thành người sẽ khiến anh nhận ra tình yêu không phải cái danh từ phù phiếm như anh đã gọi nó, nó có tồn tại, nó không ở đâu xa vời, nó ở ngay trong chính chúng ta. Điều quan trọng là anh phải cho nó một cơ hội, cho tôi một cơ hội. Bất kì điều gì cũng xứng đáng để thử kia mà.

Cái lạnh làm mặt tôi tái đi, Athens về đêm có nhiệt độ khá thấp. Hai người chúng tôi lại đứng ngoài trời thế này đã rất lâu. Trông thấy mặt tôi đổi sắc, Apollo dịu dàng nắm lấy tay tôi rồi cho vào túi áo khoác rộng của anh. Tôi vốn biết anh chỉ đối xử với tôi như một đứa em gái để trò chuyện mà anh chưa từng có. Nhưng bản thân tôi lại mang nặng những giấc mơ về anh, những giấc mơ không có thật, về ngày vị thần mặt trời Apollo sẽ đổi ý mà đáp lại nàng Clytia đang ôm ấp hình bóng của mình.

Ranh giới của tình bạn mà tôi đã tạo ra với Apollo cuối cùng cũng có một ngày bị vượt qua. Một buổi tối cuối tháng 12, tôi nhận được một cuộc gọi từ anh vào lúc 2 giờ sáng. Bắt máy với tâm trạng nơm nớp lo sợ, giọng anh vang lên trấn an cảm xúc của tôi nhưng lại mở ra một nỗi hoang mang mới

-Aphro, em mở cửa cho anh được không?

Tôi ngạc nhiên đến tột độ, anh làm gì trước cửa nhà tôi vào lúc tờ mờ sáng thế này. Vội vã mở chốt cửa, tôi thấy Apollo đứng đó, sự buồn thảm bao trùm lấy đôi mắt sáng ngời của anh. Tôi chưa kịp phản ứng, anh đã bất ngờ ôm chặt lấy tôi, giọng anh run lên

-Aphro, bố anh mất rồi

Apollo khóc như một đứa trẻ trên vai tôi, anh hoàn toàn gục ngã đến nỗi đứng không vững. Tôi chỉ biết dùng hết sức mà đỡ lấy sức nặng của anh, siết lấy anh thật chặt, để anh biết rằng anh sẽ mãi mãi không phải là cậu bé cô đơn của ngày trước.

Anh luôn nói anh ghét bố, lí do anh rời khỏi cái nhà đó chính là vì không muốn gặp mặt người đàn ông đã vội vã kết hôn lần nữa khi mẹ anh mất mới được 2 tuần. Trong tiếng khóc của Apollo, anh vẫn không ngừng nói