Chương 7

Tôi muốn là người bạn đồng hành của anh, cùng anh đặt chân đến mọi miền đất anh muốn đến. Tôi muốn đi ngắm hoa tu-lip ở Hà Lan cùng anh giữa tiết tháng 3, muốn cùng anh đi qua đường hầm Tình Yêu ở Ukraine. Chỉ cần nơi đó có anh, tôi không ngại phải đi cùng trời cuối đất.

Nhưng như người ta vẫn thường nói, trong tình yêu sẽ dần xuất hiện sự ích kỷ. Tôi bắt đầu ích kỷ, ích kỷ khi nhận ra mọi nỗ lực của mình đều bị vứt bỏ. Không còn những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi buổi tối, không còn những cuộc gọi đánh thức nhau vào buổi sáng, không còn những buổi chiều cùng nhau ngồi tại quán coffee vỉa hè và kể cho nhau nghe về một ngày đã trải qua như thế nào. Không còn những buổi tối anh đèo tôi trên chiếc mô tô, phượt qua những con phố vắng để ngắm sao trên trời đêm và đếm đèn đường.

Một ngày kia, trái tim tôi vỡ vụn ra khi nhìn thấy một bức ảnh cô gái khác trong cuộn phim máy ảnh của anh. Tôi đã ngồi khóc, tự khóa mình một ngày trời trong căn phòng vẽ tranh của mình. Đôi mắt đẫm nước của tôi ngắm nhìn bức ảnh chân dung của Apollo, tôi đã vẽ nó khi hai chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, trước bức tranh nữ thần Aphrodite bị trúng mũi tên tình yêu từ Cupid. Dường như đó cũng chính là khoảnh khắc mà tôi cũng đã trúng mũi tên tình yêu oan nghiệt ấy, khi tiếng "tách" từ máy ảnh của Apollo vang lên. Buồn làm sao, đó lại mũi tên gãy.

Nước mắt lăn dài làm nhòe đi lớp mascara của tôi, tôi nhìn khuôn mặt anh trong bức tranh do mình tự vẽ ra. Tôi và anh có một điểm chung, đó là đam mê khắc họa lại những khoảnh khắc. Anh chụp những bức ảnh, tôi vẽ nên những bức tranh. Thế nhưng một bức ảnh có thể xóa đi dễ dàng, còn một bức tranh vốn đã được đặt cả đam mê vào đó để vẽ nên, sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Làm sao để em hết yêu anh đây?!

Tôi hỏi người trong tranh, chàng trai sẽ không thay lòng đổi dạ, khi mà bản thân chính chủ lại thay đổi mất rồi.

Tôi chặn hết mọi cuộc gọi từ Apollo, tắt máy và ngồi một mình ở quán coffee vỉa hè đó, nơi mà sự hòa hợp giữa Koulouri với Affogato có thể khơi gợi vị giác đang nhạt thếch của tôi.

Nhưng rồi tôi chợt bàng hoàng nhận ra, Koulouri không còn vị ngòn ngọt, Affogato không còn sự béo ngậy quyến rũ của ngày trước. Tất cả vẫn nhạt thếch, vẫn lạ lẫm. Cứ như tôi đã thức dậy giữa một giấc mơ kéo dài quá lâu rồi.