Chương 4

Nhưng có một điều tôi biết rằng, tối hôm ấy, tôi đã ngồi hàng giờ trước khung giấy trắng và vạch ra những nét đầu tiên trên khuôn mặt anh. Đã lâu rồi tôi không cầm cọ trở lại, có những áp lực nhất định mà chuyện học hành đã tác động lên tôi hồi còn ngồi trên ghế nhà trường để thi tốt nghiệp, nhưng lí do quan trọng nhất vẫn là tôi không thể tìm được cảm hứng. Apollo như một làn gió mới thổi vào tâm hồn tôi và khiến tôi không thể ngừng tay cho đến khi những đường nét đã dần dần hiện lên mặt giấy

Anh là một chàng trai am hiểu mọi thứ, đặc biệt là nghệ thuật. Đôi lúc tôi tự hỏi anh làm cách nào để nhét hết tất cả những kiến thức của mình vào trong đầu như thế? Tôi không còn thói quen đến thư viện mỗi ngày nữa, thay vào đó tôi và Apollo hẹn nhau ở tại quán coffee vỉa hè ấy, cùng nhau dùng bữa và bàn luận không ngừng về những câu chuyện thú vị trong nền văn hóa phong phú của quốc gia giàu truyền thống này. Bàn luận chán chê, hai chúng tôi lại đổi chủ đề sang những chuyện vặt vãnh của đời sống sinh hoạt hằng ngày. Lâu dần, trong tôi hình thành một thói quen. Đó là kể cho anh nghe về một ngày của mình đã diễn ra như thế nào.

Tôi đã đem lòng yêu anh vào cái thời điểm không xác định nào đó mà chính tôi cũng không ý thức được. Tôi chỉ hiểu rằng, cùng anh trò chuyện bên chiếc bàn nhỏ, lắng nghe anh kể những câu chuyện đây đó trên thế giới mà tôi chưa có dịp được nhìn thấy tận mắt, bầu bạn cùng anh, cuốc bộ cùng anh trên những con đường đá, dưới những tán cây rợp bóng mát hay dưới những cơn mưa mùa hạ, tất cả những hành động nhỏ ấy đã trở thành một phần không thể tách rời được trong cuộc sống của tôi.

Tôi yêu anh, thầm lặng. Không có ý định nói cho anh nghe, cũng không để ai biết. Tất cả tình cảm tôi giấu kín vào tim. Thuộc lòng tất cả mọi thứ về anh, những thứ anh ghét, những thứ anh thích, tôi đều ghi nhớ rõ chỉ qua từng cử chỉ hằng ngày của anh. Thế nhưng tôi luôn giả vờ không biết, vì tôi không muốn anh nhận ra, từ lúc nào đó, tôi không còn nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ giữa những con người xa xứ tìm đến nhau để nương tựa nữa. Tình cảm tôi dành cho anh, cũng không chỉ là giai đoạn cảm nắng của ngày đầu.

Cái gì chóng đến thì chóng đi, tôi chẳng muốn vội vã làm gì, chỉ muốn tận hưởng quãng thời gian êm đềm ở cạnh anh như một người bạn. Anh từng nói với tôi, trên đời này có một thứ anh không bao giờ tin vào: đó là tình yêu. Bản thân anh từng hẹn hò với một số cô gái, nhưng rồi tất cả đều kết thúc vì những lí do khác nhau.

Anh kể rằng bố mẹ anh cưới nhau mà chẳng thông qua một cuộc gặp mặt trò chuyện nào giữa hai bên, tất cả dựa trên sự sắp xếp của gia đình. Rồi họ lại trói buộc nhau bởi trách nhiệm, bởi đứa con duy nhất là anh.