Chương 3

Sẹo không nhỏ lại hay lớn lên theo thời gian, nó chỉ ở yên đó, không bao giờ biến mất. Nó đeo bám anh suốt tuổi thơ đầy nhung lụa cho đến khi tròn 18 tuổi. Apollo chuyển ra ngoài sống và hầu như không bao giờ chủ động liên lạc với gia đình. Anh tìm một chân chụp ảnh cho những tờ tạp chí đời sống ở các thành phố mà mình lui tới, với khoản tiền ít ỏi tự kiếm được, anh sống giản dị trong một căn hộ bình dân với giá trả góp. Cuộc sống của anh khác xa so với những cậu ấm mà tôi từng tưởng tượng ra. Bố anh vẫn thương anh đấy thôi, ông cố gắng tìm cách hỗ trợ anh. Nhưng Apollo khước từ điều đó, cũng giống như anh khước từ cái tên của mình và khước từ cái gia đình mà anh chỉ về đó mỗi năm một lần theo di nguyện của mẹ.

Hai chúng tôi cuốc bộ một quãng từ khu đền Parthenon trở về khu phố Plaka. Tôi lại say sưa lắng nghe anh kể về những thành phố mà anh từng đặt chân đến. Không giống như lúc anh kể về người mẹ quá cố của mình, về gia đình mà anh đã đánh mất hay quá khứ anh muốn bỏ lại phía sau lưng, đôi mắt xa xăm của anh giờ đây ánh lên vẻ tự hào của một nhϊếp ảnh gia tài năng đã có dịp chụp lại những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc sống.

Nắng dát vàng phủ lên khuôn mặt trầm tĩnh của anh màu sắc lấp lánh, khiến anh trông như tỏa ra vầng hào quang. Tôi lặng yên ngắm nhìn anh, chân vẫn bước đều trên đường về nhà. Điều gì ở anh đã khiến tâm trí tôi liên tục xao nhãng?

Đôi mắt như ma thuật ấy, nụ cười ngông nghênh của một chàng trai từng nếm phải mùi đời hay giọng nói ấm áp khác xa với vẻ ngoài tưởng chừng như khó gần kia?!

Tất cả đều không phải. Đơn giản thì điều thu hút tôi ở anh chính là anh, tất cả mọi thứ về anh!

Anh chu đáo đưa tôi về đến tận khu kí túc xá dành cho sinh viên của trường. Lúc đó tôi mới biết, hóa ra anh cũng thuê một căn hộ cách đây 1 dãy nhà. Chúng tôi tạm biệt nhau, Apollo bảo tôi nếu rãnh rỗi muốn khám phá thành phố thì cứ gọi cho anh.

Tôi cầm mẩu giấy nhỏ có ghi số điện thoại của anh trên đó, gật gật đầu rồi cẩn trọng nhét thật sâu vào túi áo khoác như thể sợ một cơn gió thổi qua có thể khiến nó bay đi mất.

Những tia nắng cứ thế nhảy nhót trong không trung, tôi đứng đó nhìn theo tấm lưng của anh khuất sau dòng người tấp nập, môi nở nụ cười khe khẽ. Tôi từng nghe qua chuyện con người ta trở nên ngây ngô như một đứa trẻ trước những rung động đầu đời, liệu đây có phải là cảm giác ấy?