Chương 3

Sau khi Ứng Thành xuất ngũ từ trung đội liền trở về trường với tư cách đội trưởng đội học viên, chỉ huy hơn một trăm người. Việc vặt mỗi ngày có rất nhiều, cũng có rất nhiều cuộc họp, rất nhiều báo cáo, y với một người nữa thay phiên nhau quản lý đội học viên, cho nên tuy bận nhưng vẫn sẽ về nhà.

Những ngày không về nhà, Hạ Hiên đoán y đều ngủ trong ký túc xá trường học. Cho nên anh xin nghỉ một ngay lái xe đến trường học.

Tìm người.

Họ có một căn hộ trong chung cư, nhưng cũng chẳng thường xuyên ở đó. Anh đi đến căn hộ nhìn thoáng qua, mở cửa ra, trong phòng còn hơi chút bụi bặm, đồ vật bên trong vẫn giữ nguyên như cũ. Hạ Hiên lịch sự hắt xì hai cái rồi khóa cửa lại.

Anh đi đến dưới khu ký túc xá, trên đường thì gặp một vị đội trưởng đội khác, họ Trương, cũng biết anh, là người nghiện rượu hay mời Ứng Thành ra ngoài uống rượu.

Đội trưởng Trương vẫy tay với hắn: "Hiên Nhi đến à?"

"Ừm, Ứng Thành ở trên lầu sao?

"Cậu...." Đội trưởng Trương muốn nói lại thôi, "Cậu ăn trưa chưa? Anh mang cậu đi nhà ăn ăn một chút.”

Hạ Hiên lắc đầu, chu môi: “Không được, em phải lên đấy xem một cái.”

Nói xong liền xua tay, chạy lên rồi.

“Ai!” Trương đội ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì đuổi theo, “Hiên Nhi! Đồ của Ứng Thành không ở chỗ đó!”

Hạ Hiên chạy vài bước, chạy đến cửa phòng ký túc xá của Ứng Thành trên lầu 4, không để ý thẻ bài ký túc xá treo trên cửa không có, vô thức mà đẩy cửa ra.

Trống không.

Trước mặt anh là ván giường trống rỗng, mặt bàn làm việc sạch sẽ, sàn nhà sạch không một hạt bụi, rèm được mở ra, cửa sổ mở rộng —— sạch đến trống vắng như một căn phòng mẫu.

Đội trưởng Trương cuối cùng cũng đuổi kịp, nhìn thấy anh đứng sững sờ ở cửa, bước chậm lại đi đến do dự thở dài: “Hôm trước mới dọn sạch rồi. Tìm mấy học viên đến dọn, đồ lặt vặt đều mang đến phòng 428, cậu muốn tìm gì không?”

Hạ Hiên lại lắc đầu: “Không tìm gì cả, vậy em về trước.”

“Đúng rồi,” giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, anh quay lại nói, “Y dọn đi ký túc xá khi nào?”

“Hả? Dọn, dọn ký túc xá?”

Đôi trưởng Trương bừng tỉnh đại ngộ: “Ngay thứ tư tuần trước. Khi nhận thông báo thì tìm người hỗ trợ.”

Hạ Hiên gật đầu, Đội trưởng Trương vốn muốn mời anh ăn cơm, nhưng Hạ Hiên muốn tìm người nên uyển chuyển từ chối.

Thứ tư tuần trước dọn ký túc xá cũng chẳng thèm nói cho mình. Hạ Hiên không hỏi đội trưởng Trương Ứng Thành dọn đi đâu, mà là lái xe về nhà.

Quả nhiên, anh vừa mới mở cửa thì thấy Ứng Thành ngồi trước bàn ăn cúi đầu ăn.

Hạ Hiên đi lên xem thử, là món chè đậu xanh mà Ứng Thành thường ăn.

Anh theo bản năng hỏi: “Nấu khi nào vậy?”

Ứng Thành thả chén xuống, liếʍ môi nói: “Buổi sáng.”

Hạ Hiên bị hắn làm cho không có tính tình: “Nhưng không phải buổi sáng anh đi rồi sao?”

Tuy rằng trước kia Ứng Thành thường nấu chè vào sáng sớm, nhưng đêm qua y giận Hạ Hiên nên bỏ đi rồi, sao có thể lại nấu chè vào buổi sáng được?

Ứng Thành liếc nhìn anh, nói: “Sao cậu không đi làm.”

“Xin nghỉ.” Hạ Hiên ngồi xuống cạnh y, “Đi tìm anh, kết quả anh dọn ký túc xá cũng không nói cho em. Giờ anh về rồi thì hai ta cũng nên nói chuyện đi?”

Ứng Thành gật đầu, từ cái túi bên cạnh lấy ra một tập tài liệu, đặt ngay trước mặt Hạ Hiên.

Hạ Hiên chớp mắt, chỉ kịp nhìn thấy đó là một phần hiệp nghị ly hôn, sau đó mắt anh mờ đi không thấy rõ mọi vật.

Ứng Thành nói: “Hạ Hiên, tôi đã ký rồi.”

“À.” Hạ Hiên nói.

Anh tuy nhìn không rõ, nhưng vẫn cầm lên xem kỹ lại. Nhìn mấy phút cũng chẳng thấy cái gì, cố gắng trấn định nói: “Ứng Thành, nói đạo lý chút đi.”

Anh lau mặt lo lắng rồi hít một hơi nói: “Anh nói đạo lý chút đi, anh nói lý do anh muốn ly hôn với em trước đi?”

Cổ Hạ Hiên đỏ bừng, gân xanh chỗ thái dương nhảy lên, gõ bàn nhanh chóng nói: “Trước đây mấy hôm hai ta vẫn còn tốt, sau chiều hôm đó anh bỗng nhiên nói muốn ly hôn với em, sau đó lại chẳng thấy bóng dáng đâu, từ chối giao lưu…… Chết tiệt đây có phải điều mà người sẽ làm không?!”

Anh đột nhiên đứng lên, lửa giận tăng vọt: “Mẹ nó, em rốt cuộc chọc giận anh khi nào vậy! Anh nhanh nói đi! Nɠɵạı ŧìиɧ, bệnh nan y, thế giới bị hủy diệt! Anh chọn một cái rồi nói cho em!!!”

Ứng Thành cười một chút, rất lạc lõng.

Vành mắt Hạ Hiên bỗng nhiên đỏ lên, y hệt một con mãnh thú bạo nộ, cắm răng rồi nắm lấy cổ áo y, rống to nói: “Ứng Thành anh là cái tên khốn khϊếp!”

“Hôm nay nếu anh không nói được lý do thì đừng hòng ra khỏi cửa!”

Hắn thuận tay cầm chiếc chén sứ Ứng Thành mới cầm kia ném xuống mặt đất, một thanh âm chói tai vang lên, Hạ Hiên cảm thấy còn không đủ, táo bạo mà quay tại chỗ 2 vòng, quay đầu nhìn Ứng Thành quát: “Mẹ kiếp anh nói đi!”

“Mẹ nó!”

Hắn tức giân đến mức hai mắt biến thành màu đen, cầm tờ giấy hiệp nghị ly hôn xé rách.

Khi hắn nhìn Ứng Thành một lần nữa thì thấy mái tóc dính trên mặt y đã ướt đẫm, trên chiếc cằm tái nhợt chảy xuống một giọt nước, lung lay sắp đổ.

Ứng Thành nhẹ giọng nói: “Cười lên nào, đừng nóng giận.”

Trước kia mỗi khi bọn họ cãi nhau, Ứng Thành chỉ cần cười thì Hai Hiên sẽ không tức giận nổi nữa, cho dù giai đoạn này trôi qua thì anh cũng phát giận nổi nữa.

“Em không giận nữa……” Hạ Hiên không giữ nổi nước mắt, chỉ thấy cổ họng đau rát giống như mắc kẹt một khối sắt nóng, vừa nóng vừa nghẹn.

“Thành ca, em không tức giận…… Chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi……”

Hắn nản lòng mà lại ngồi trên ghế, cúi đầu lau mắt, lai đến tay toàn là ánh nước.

“Hồi trước cậu có nói thích thì không có lý do gì cả.” Ứng Thành nói, “Tôi cũng chỉ muốn ly hôn mà thôi.”

Hạ Hiên mệt mỏi cực kỳ: “Nếu anh muốn gạt em nói hai ta nếu không ly hôn thì thế giới sẽ bị hủy diệt, đều có ý nghĩa hơn cái này.”

Anh hỏi: “Chúng ta kết hôn thì làm sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh muốn kết hôn thôi sao? Anh ở bên em cũng vì như thế sao? Anh nghĩ em là gì vậy chứ?”

Hỏi một đằng y trả lời một nẻo: “Sao cậu vẫn khóc thế.”

Hạ Hiên vẫn luôn cúi đầu, lúc này mới phát hiện chẳng có gì trên ngón áp út của Ứng Thành, chẳng thấy nhẫn cưới của bọn họ đâu cả.

Anh có chút mờ mịt: “Nhẫn cưới của anh đâu rồi?”

“Ứng Thành, nhẫn đâu rồi?”

—————

Lời tác giả:

Cảnh báo một lần nữa: Tôi nghĩ đây là kết OE, đọc xong cũng đừng mắng tôi khi, vốn dĩ tôi là người viết ngọt văn!!!