Chương 2: Mèo con run rẩy

Cố Thanh Nghiêu muốn nuôi một con mèo, nhưng khi Thẩm Diệc Chu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị cùng nhau đi mua thì Cố Thanh Nghiêu lại ngồi ôm ghế sôpha ăn vạ.

“Tôi muốn đi ngủ! Bây giờ mới bảy giờ sáng, đã đến giờ đi ngủ của tôi rồi!”

Thẩm Diệc Chu rất lo lắng về cách làm việc và nghỉ ngơi của bạn cùng nhà, là một người tốt bụng, hắn cố gắng lý luận với Cố Thanh Nghiêu.

“Thức khuya có hại cho thân thể, cậu phải điều chỉnh lại đồng hồ sinh học đi. Mỗi ngày ngủ sớm một chút, từ từ có thể ngủ trước mười hai giờ đêm.”

“Đây là đồng hồ sinh học bình thường của tôi, tôi khác với con người các người! Hoặc cậu để tôi chết, hoặc cậu để tôi ngủ!”

“…”

Chỉ để ngủ mà Cố Thanh Nghiêu tự nói mình không phải người, dù sao Thẩm Diệc Chu cũng là người chân thành, hắn đành ngượng ngùng kéo Cố Thanh Nghiêu.

“Thế cậu thích loại mèo nào?”

Hỏi câu này có nghĩa là Thẩm Diệc Chu đã nhân nhượng.

Cố Thanh Nghiêu, người vừa mới có chết cũng không khuất phục nghe thấy lời này mắt liền sáng bùng lên. Anh đưa ngón tay chạm cằm, ra vẻ suy nghĩ.

“Tôi muốn một con có thể thắt bím tóc”

Sau khi nói xong, trước khi Thẩm Diệc Chu có ý kiến, anh trực tiếp lấy điện thoại, dùng ngón tay mảnh khảnh bấm bấm. Điện thoại của Thẩm Diệc Chu rung lên.

Thẩm Diệc Chu mở điện thoại ra xem, Cố Thanh Nghiêu hào phóng chuyển 100,000 tệ cho anh.

“Chỉ mua một con mèo thôi, không đến mức…”

Cố Thanh Nghiêu lại liên tục gật đầu: “Tôi nghe nói phải mua đồ chơi cho mèo, chuồng, khung leo trèo, ván cào nếu không con mèo sẽ mắc bệnh trầm cảm.”

Cố Thanh Nghiêu nói xong liền dùng bàn tay xinh đẹp che miệng ngáp một cái, khóe mắt chảy ra giọt nước mắt, anh đứng dậy vươn vai.

“Được rồi, tôi đi ngủ đây, ngủ ngon nhé Tiểu Chu Chu.”

Vừa nói, Cố Thanh Nghiêu vừa vẫy tay. Anh đứng lên liền cao hơn Thẩm Diệc Chu nửa cái đầu, anh tiến lên hai bước rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Diệc Chu.

“Quên mất, cảm ơn vì bữa ăn nhé Tiểu Chu Chu ~”

Thẩm Diệc Chi còn đang buồn bực về câu chúc ngủ ngon của Cố Thanh Nghiêu.

“Bây giờ là buổi sáng, cậu phải nói là chào buổi sáng chứ, với cả, cậu định đi ngủ với cái bụng đói như vậy?”

Cố Thanh Nghiêu quay đầu nói: “À còn nữa, lúc xuống lầu cậu nhớ vứt rác nhé.”

Thẩm Diệc Chu chưa kịp nói thì Cố Thanh Nghiêu đã đi vào phòng.

Kể từ khi hai người thuê nhà chung, Thẩm Diệc Chu cũng hiểu ít nhiều về bạn cùng nhà của mình. Cố Thanh Nghiêu bình thường rất tốt, nhưng một khi có máu trong nhà, tính tình của anh liền trở nên tồi tệ.

Để có được sự hài hòa và ổn định trong nhà, Thẩm Diệc Chu phải học cách đối phó với những chuyện đẫm máu.

Cố Thanh Nghiêu đóng cửa phòng ngủ, một tay cởϊ qυầи, một tay luồn vào cúc áo, cởi từng cúc từng cúc một, để lộ cơ bụng cường tráng.

Đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, anh bước về phía máy tính.

Cố Thanh Nghiêu hơi cúi người, vòng eo dường như nhỏ đi gấp đôi, màn hình máy tính sáng lên, đây chính là diễn đàn trò chơi mà trước đó anh xem.

“Giải cứu con tin” là một trò chơi rất phổ biến, thậm chí có nhiều đội tuyển chuyên nghiệp đang tuyển người chơi giỏi, phúc lợi cho người chơi cũng rất tốt.

Có người từng cố gạ gẫm Cố Thanh Nghiêu vì anh được coi là đại thần có kỹ năng trong giới nghiệp dư. Nhưng không may là Cố Thanh Nghiêu không đồng ý gia nhập chiến đội nào cả.

Anh nhớ ra trước khi ra ngoài ăn với Tiểu Chu Chu, tài khoản trên diễn đàn của anh nhận được một tin nhắn nội bộ.

[Gửi người chơi Khanh Yêu, tôi là Phương Tiểu Đào, nhà sản xuất trò chơi “Giải cứu con tin”, cảm ơn bạn đã ủng hộ trò chơi.

Để bày tỏ lòng biết ơn, chúng tôi xin gửi bạn một món quà do “Giải cứu con tin” làm riêng cho người chơi nhân kỷ niệm 13 năm ra mắt.

Người chơi vào link bên dưới điền địa chỉ và thông tin liên hệ để chúng tôi gửi quà nhé.]

Bên dưới tin nhắn này có một liên kết. Cố Thanh Nghiêu nhấn vào liên kết rồi nhìn cột địa chỉ hồi lâu.

Bạn sống ở đâu…

Ở đâu nhỉ?

Nghĩ một lúc, Cố Thanh Nghiêu cầm điện thoại nhắn tin.

[Cố Thanh Nghiêu] Chu Chu thân yêu, cậu có nhớ địa chỉ nhà của chúng ta không?

[Tiểu Chu Chu] Phòng 1801, đơn vị 2, tòa nhà 7 khu Hân Hoa.

[Cố Thanh Nghiêu] Yêu cậu, moah moah ~

Sau khi nhận được địa chỉ từ Thẩm Diệc Chu, Cố Thanh Nghiêu không do dự điền luôn số điện thoại của Thẩm Diệc Chu mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Làm xong, Cố Thanh Nghiêu vỗ tay hài lòng. Anh quyết định đi ngủ nếu không tối nay mà dậy muộn, lúc phát sóng trực tiếp sẽ lại bị oanh tạc.

Lúc này Thẩm Diệc Chu đang ngồi trên xe bus, khuôn mặt đỏ bừng khi nhìn thấy tin nhắn của bạn cùng nhà.

[Bạn cùng nhà Cố Thanh Nghiêu] Yêu cậu, moah moah ~

Thế này không được, lúc về dù Cố Thanh Nghiêu có phản đối như thế nào hắn cũng phải giáo dục cậu ta một chút.

Hắn phải nói cho Cố Thanh Nghiêu biết một người đàn ông không thể nói từ “yêu cậu” với một người đàn ông khác, tốt nhất là không nên nói nhiều, bất kể với giới tính nào!

Bạn cùng nhà luôn không biết sức hấp dẫn của bản thân, Thẩm Diệc Chu cảm thấy đau đầu vì điều này.



Khi Cố Thanh Nghiêu thức dậy vào buổi tối, anh được chào đón bởi một con mèo nhỏ dễ thương.

“Đáng yêu quá!” Cố Thanh Nghiêu ngồi xổm trên mặt đất, phía dưới của bộ đồ ngủ mở rộng ra, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy khung cảnh vô tận bên trong, nhưng Cố Thanh Nghiêu không để ý, anh cúi người vươn tay ôm mèo con, xoa xoa “Tiểu Chu Chu, cậu là người hiểu tôi nhất trên đời!”

Thẩm Diệc Chu vốn đang ngồi trên sôpha xem tin tức buổi tối, khi hắn quay đầu nhìn thấy đôi chân dài của Cố Thanh Nghiêu, hắn lập tức quay đầu lại.

“Quần!”

“Hả?” Cố Thanh Nghiêu đang ôm mèo con xoa xoa, nghe vậy liền cúi xuống nhìn bộ váy ngủ mới thay của mình: “Cậu cũng muốn mặc quần à?”

Cố Thanh Nghiêu cảm thấy bạn cùng nhà của mình quá vô lý, loại chuyện này không phải nên phàn nàn với công ty đồ ngủ à?

Hơn nữa…

Sau khi rời giường mặc váy ngủ là tiện nhất, mặc thêm một cái quần nữa thì thật là dư thừa.

Cố Thanh Nghiêu vui vẻ ôm con mèo con đang run rẩy trong tay, cọ ngón chân của nó vào thảm.

“Tiểu Chu Chu, cậu có nấu ăn không?”

Thanh niên ôm mèo đứng ở cửa phòng, đôi chân thon dài thẳng tắp lấp ló giữa khe hở của váy ngủ, khuôn mặt ngây thơ trong sáng của thanh niên có thể khiến ai nhìn thấy cũng phải mlem!

Thẩm Diệc Chu lại cảm thấy mũi mình hơi ngứa, sợ sẽ xảy ra chuyện xấu hổ nếu hắn nhìn nhiều hơn, nên hắn nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.

“Thân hình cậu rất đẹp, không cần giảm cân đâu. Tôi nấu canh sườn cho cậu. Cậu thử xem.”

Canh sườn?