Chương 1: Cậu mặc quần áo vào đi!

Dưới màn hình, những ngón tay thon dài nắm lấy con chuột, ngón tay ngẫu nhiên bấm bấm vài phát, con chuột phát ra tiếng lách cách dễ nghe.

Có một loại người luôn sống tùy ý, luôn phung phí sự quyến rũ của mình. Họ luôn lôi thôi nhưng không hề hay biết điều ấy lại vô tình chiếm được cảm tình của nhiều người.

Mọi người gọi loại người này là lão lưu manh.

Cố Thanh Nghiêu, chỉ từ cái tên liền nghĩ đến một quý ông cổ đại, nhưng về sau gặp người thật mới phát hiện, anh ta chính là một lão lưu manh chính hiệu.

Là một cao thủ game, cuộc sống mỗi ngày của Cố Thanh Nghiêu vô cùng giản dị.

Lúc này, anh đang chống cằm, mắt hơi nheo lại nhìn hình ảnh trò chơi của người khác trên màn hình.

Nếu thấy chỗ nào thú vị, anh sẽ tạm dừng rồi dùng phần mềm thay đổi góc nhìn để nghiên cứu hành động của đối phương.

Chỉ là có rất ít thao tác khiến anh chú ý. Hầu hết những lần tạm dừng đều là anh đang xem màn chửi thề trên màn hình.

Là một lão quỷ sống vạn năm thật nhàm chán quá đi.

Sau khi nghiên cứu video xong, Cố Thanh Nghiêu chán nản nhìn thời gian bên dưới góc phải màn hình.

Bạn cùng nhà thân yêu ơi, đến giờ ăn cơm rồi!

Như hiểu được suy nghĩ của anh, bạn cùng nhà thân yêu liền gõ cửa.

“Tiểu Nghiêu, tôi làm trứng xào cà chua, còn có gà hầm nấm, cậu có muốn ăn cùng không?”

“Mời vào~” Cố Thanh Nghiêu uể oải kéo dài thanh âm, chỉ giọng nói thôi cũng khiến người nghe muốn tan ra, nhưng bên ngoài là bạn cùng nhà đã thuê với anh ba năm, với thanh âm kia đã sớm miễn dịch.

“Có tiện không?”

“Cửa không khóa.” Nói xong, Cố Thanh Nghiêu nhấn vào một video khác, tiếp tục lười biếng chống cằm xem.

Thẩm Diệc Chu sợ khi hắn đẩy cửa vào sẽ thấy những hình ảnh 18+ nên hắn ngại ngùng đứng ở cửa.

“Tôi không vào đâu, cậu ăn trước đi, tôi sẽ ăn sau.”

Cố Thanh Nghiêu nghe xong liếc mắt về phía cửa “Rõ ràng là cậu tới rủ tôi ăn cùng, bây giờ lại không muốn.”

Thẩm Diệc Chu là người trung thực, dù hắn biết Cố Thanh Nghiêu không giận nhưng hắn thấy hơi xấu hổ khi bị nói như vậy.

Hắn bèn gõ cửa 1 lần nữa, Cố Thanh Nghiên chỉ “Hả” một tiếng, ý là tôi đã nghe thấy, cậu có thể vào.

Thẩm Diệc Chu mở cửa bước vào.

Nhưng giây tiếp theo hắn nhìn thấy Cố Thanh Nghiêu cả người chỉ mặc một chiếc váy ngủ, chân co lên, gần như hắn có thể nhìn thấy thứ không nên nhìn. Mặt Thẩm Diệc Chu nhanh chóng đỏ bừng!

“Cậu, cậu, cậu, mặc quần áo vào đi!!!”

Cố Thanh Nghiêu chống cằm, quay đầu nhìn Thẩm Diệc Chu rồi buông mắt xuống nhìn quần áo mình đang mặc.

“Có chuyện gì vậy?”

Cố Thanh Nghiêu vô tội nói.

Nhưng như vậy càng hấp dẫn, càng khiến người ta muốn phạm tội hơn!

“Sao cậu không mặc quần!!!”

Thẩm Diệc Chu sợ hãi nói, điều này khiến cho Cố Thanh Nghiêu cũng phải giật mình nhìn lại quần áo của mình.

“Váy ngủ này là kiểu không có quần…”

“Là đàn ông thì phải mặc quần chứ!”

Thẩm Diệc Chu nói xong liền muốn đi ra ngoài, người bạn cùng nhà này của hắn không biết mình hấp dẫn biết bao nhiêu, may hắn là người ngay thẳng, nếu là người khác sao có thể chịu được?!!!

Cố Thanh Nghiêu vén váy ngủ lên trực tiếp cho Thẩm Diệc Chu xem "Cậu nói ai không phải đàn ông, còn dám nói của cậu lớn hơn tôi?”

Mẹ kiếp!!!

Thẩm Diệc Chu không chịu được, hai dòng máu từ mũi chảy xuống.



Trong phòng khách, Thẩm Diệc Chu với hai lỗ mũi được nhét đầy giấy vệ sinh đang xới cơm đặt trước mặc Cố Thanh Nghiêu, người đã mặc quần áo chỉnh tề.

Cố Thanh Nghiêu ngoan ngoãn chống tay xuống bàn, anh nhìn Thẩm Diệc Chu đang xới cơm cho mình với vẻ mặt thèm thuồng.

“Không phải lần trước cậu nói rất thích ăn thịt gà sao? Về sau tôi sẽ làm cho cậu ăn, nhưng ở nhà phải mặc quần…”

“Chắc chắn mặc.”

Cố Thanh Nghiêu chép miệng, liếc nhìn con gà ở gần mình, sau đó nheo mắt hít mùi thơm của con gà một hơi thật sâu.

“Thơm quá, tôi rất muốn nếm thử xem con gà này có vị gì.”

Thẩm Diệc Chu ngồi xuống bàn, thấy bộ dáng say mê của Cố Thanh Nghiêu, trong mắt anh hiện lên ý cười.

“Nếu cậu thích thì ăn nhiều một chút.”

“Thôi bỏ đi.” Cố Thanh Nghiêu gian nan đẩy đĩa thịt gà “Tôi muốn giảm cân.”

Thẩm Diệc Chu đang ăn vui vẻ liền cảm thấy có một mũi tên xuyên qua đầu gối!

Dáng người của Cố Thanh Nghiêu đẹp như thế nào?

Cố Thanh Nghiêu chỉ cần ngồi đó, bạn liền cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn dưới lớp cơ bắp của anh, lại thêm vòng eo hoàn hảo cùng với đường nhân ngư và cơ bụng tám múi, Thẩm bụng bia đã thầm hâm mộ rất lâu.

Quan trọng nhất là, Cố Thanh Nghiêu mặc đồ thì gầy nhưng lúc cởi ra lại rất có thịt. Lúc anh xoay người, vòng eo mỏng kia giống như một tay có thể ôm hết nhưng không hề tạo cảm giác gầy gò nữ tính.

Đôi khi Thẩm Diệc Chu tự hỏi dạ dày của mình có phình lên sau khi hắn ăn một thứ gì đó không.

Thẩm Diệc Chu lặng lẽ liếc nhìn đôi chân dài của Cố Thanh Nghiêu đang được bao bọc bên trong quần jean, sau đó hắn đẩy con gà về phía Cố Thanh Nghiêu.

“Cậu ăn đi, cậu gầy như cây cao lương vậy.”

“Hì hì ~”

Cố Thanh Nghiêu vươn tay bóp lớp mỡ ở bụng Thẩm Diệc Chu, vẻ mặt chán ghét “Khi nào cậu mới giảm béo?”

Thẩm Diệc Chu cảm thấy nhột nhột, hắn muốn tránh nhưng không ngờ mình phản ứng nhanh như vậy rồi mà Cố Thanh Nghiêu vẫn vươn móng thành công.

Thẩm Diệc Chu cười, nghiêng người tránh “Đừng véo đừng véo ha ha nhột quá!”

Cố Thanh Nghiêu thu tay về, chán ghét nói “Cậu béo như vậy, trong máu có nhiều mỡ, nếu mà ăn nó sẽ có vị béo ngậy.”

Cố Thanh Nghiêu cư nhiên ghét bỏ anh?

Hơn nữa người bình thường ai nghĩ đến việc ăn máu cơ chứ?

Không phải là ăn bún tiết vịt đâu mà còn kén dầu mỡ!

Thẩm Diệc Chu nhận 10 nghìn điểm sát thương chí mạng, dưới bàn âm thầm đặt bàn tay lên bóp bụng.

Hình như…

Hơi béo?

Thẩm Diệc Chu quay sang nhìn bàn cùng nhà bên cạnh, lúc này Cố Thanh Nghiêu đang chán nản, đầu hơi nghiêng, một tay chống cằm, một tay bấm điện thoại.

Hiệu ứng âm thanh trò chơi điện thoại vang lên, là tiếng chém trái cây.

Sao Cố Thanh Nghiêu lại ngây thơ như vậy, lớn rồi còn chơi trò Trái cây vui vẻ!

Sau khi bị trúng sát thương của Cố Thanh Nghiêu, Thẩm Diệc Chu quyết định sau khi ăn xong sẽ đi chạy một vòng, cố gắng giảm cân trong 1 tháng!

“Tiểu Chu Chu.” Cố Thanh Nghiêu đột nhiên nói.

Thẩm Diệc Chu đang lau bàn: “Hả?”

Cố Thanh Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Diệc Chu, đôi mắt sáng lấp lánh như những ngôi sao đầy vẻ mong đợi.

“Nuôi một con mèo đi!”