Chương 12: Tài khoản kia đã bán

Cố Thanh Nghiêu suy đoán ở cửa thang máy hẳn là có bọn bắt cóc mai phục, nếu trong trò chơi đối chiến bình thường, anh sẽ đi từ tầng 6.

Nhưng trò chơi này do NPC phán định, nó sẽ không ngây ngốc ngồi xổm một chỗ chờ bạn tìm nó đánh lộn đâu.

Cho nên anh trực tiếp lên tầng 7, tỷ lệ sẽ cao hơn một chút, mở cửa liền có thể gϊếŧ!

Cửa thanh máy còn chưa mở ra, Cố Thanh Nghiêu bấm bàn phím để nhân vật ngồi xổm xuống, trong nháy mắt, một viên đạn bay qua da đầu anh.

Anh ngồi xổm, dựa vào cửa thang máy, sau khi phán đoán cái bóng trên mặt đất. anh nhanh chóng mang vũ khí, lòng bàn cầm dao găm.

Một tiếng hét thảm vang lên!

Hiện tại đội anh đang dẫn đầu điểm số, anh tới để gϊếŧ con tin, cho nên không cần liều mạng với đám NPC này.

Anh chạy nhanh ra khỏi thanh máy, lập tức tìm thấy con tin bị trói ngoài ban công!

Trước khi bọn bắt cóc nổ súng, ngón tay trên bàn phím của anh đã nhanh chóng ấn xuống!

[Những binh lính dũng cảm tuy không giải cứu con tin thành công, nhưng biểu hiện của các anh rất đáng khen ngợi, đừng buồn, các anh đã thắng!]

Giây tiếp theo, mọi người bị truyền thống ra khỏi trò chơi.

Tổ đội chưa giải tán, bọn họ tạm thời tụ tập trong đại sảnh, số 2 hào hứng gửi lời mời kết bạn.

YU: Khanh Yêu thêm bạn tốt đi, về sau có dịp cùng chơi!

Khanh Yêu: Tôi không chơi game với đồ ăn.

Ngựa trắng thích ăn cỏ xanh :...

Làn gió mát:...

GAMEER: Số 3, giọng cậu thật dễ nghe, chúng ta thêm bạn tốt đi, tôi chơi súng bắn tỉa rất lợi hại!

Làn gió mát: Thật xin lỗi, nãy tôi chơi bắn tỉa kéo chân mọi người rồi.

GAMEER: Số 4, sao cậu nói chuyện âm dương quái khí như vậy?

Ngựa trắng thích ăn cỏ xanh: Chúng ta đại thắng, mọi người đều vui vẻ, nhưng mà Khanh Yêu, tôi nghĩ cậu nên đi đấu hạng, ở dưới chơi với đám cùi bắp thật không có ý nghĩa.

Khanh Yêu: Được, tôi nghỉ trước đây, chào mọi người~

Trong trò chơi, Cố Thanh Nghiêu đã gặp đủ loại người, cho nên đồng đội cãi nhau một chút cũng không thể phá hỏng tâm tình của anh.

Số 1 có nói đến đấu hạng…

Thật ra anh còn một tài khoản khác, mà tài khoản đó độc chiếm top 1 bảng xếp hạng trong một thời gian dài, nhưng khi dùng tài khoản kia phát sóng trực tiếp, thường xuyên có fan dùng nó để ngắm bắn anh.

Trải nghiệm trò chơi cực kỳ kém!

Cho nên anh dứt khoát đem tài khoản kia bán đi.

Là một chủ kênh tinh tế, bán tài khoản cũng phải bán cho fan của mình, cho nên anh ở trong phòng phát sóng đường đường chính chính giao dịch!

Cho nên fan hiện tại của anh đều biết tài khoản kia không phải anh chơi.

Nhưng mà người qua đường không biết nha!

Nghe nói cậu fan chơi tài khoản kia không lâu đã bị người qua đường cao thủ đánh cho tự bế, sau đó liền trộm luyện một tài khoản nhỏ, chơi đặc biệt vui vẻ.

Rốt cuộc thì cậu ta cũng chỉ là người trà trộn vào bảng xếp hạng.

[Ván này chẳng có gì để xem, toàn đồng đội không biết phối hợp.]

[Nói qua cũng phải nói lại, người điều trị số 5 thao tác không tồi.]

[Con tin cũng là do Khanh Yêu gϊếŧ, nếu không thì khó mà chiến thắng.]

[Sức chiến đấu của Khanh Yêu cũng yếu a.]

[Chẳng lẽ là do thân thể không thoải mái?]

Cố Thanh Nghiêu liếc mắt nhìn màn hình, cảm giác đám diễn viên này hoàn toàn không cần chủ kênh tồn tại, tự họ có thể phân tích trận đấu một cách triệt để.

Khác với chủ kênh có nhiều fan nữ bất đồng quan điểm, đại khái là bởi vì Cố Thanh Nghiêu không lộ mặt, cho nên đa số fan của anh là fan kỹ thuật.

Như vậy cũng có chỗ lợi, ví dụ như khi anh chơi một trận tương đối hay, làn đạn 666 sẽ thổi qua.

Nhưng khuyết điểm cũng quá rõ ràng, một khi anh không ở trong trạng thái, làn đạn mắng chửi hận không thể đem anh thành đống phân ngập tràn.

Thật ra Cố Thanh Nghiêu chưa từng phân tích điểm quan trọng này, các phòng phát sóng có nhiều fan nữ là bởi vì họ lộ mặt?

Đíu phải đâu!

Chủ kênh người ta là em trai có giọng nói dịu dàng hoặc quyến rũ, hoặc là đàn ông với giọng nói điềm tĩnh!

Chủ kênh như vậy còn không hút fan sao?

Đâu giống chủ kênh không biết xấu hổ như Cố Thanh Nghiêu, không chỉ hay dỗi fan, mà còn một lời không hợp liền nói lời tàn nhẫn hơn cả phụ nữ!

Chủ kênh như Khanh Yêu đúng là khối u ác tính trong giới!

Nếu không kỹ thuật của anh không tồi thì đã sớm bị các chủ kênh khác báo cáo rồi!

Giống như hiện tại, Cố Thanh Nghiêu vân vê sợi dây chun, sau đó thuần thục buộc phần tóc mái che khuất đôi mắt thành một túm nhỏ.

“Đói quá ~” Cố Thanh Nghiêu mở trình duyệt, bắt đầu thao tác.

Lúc này là 2 giờ 22 phút khuya, anh bấm tìm kiếm “Thịt kho tàu” trên thanh công cụ,

tìm được những hình ảnh đồ ăn mê người, anh mở một ảnh, phóng to chính giữa!

Fans lập tức bùng nổ!

[Gϊếŧ!]

[Tháng này tôi tăng 3 kg! Khanh Yêu, tôi gϊếŧ anh!]

[Chủ kênh chắc chắn là một người béo.]

[Đêm khuya phóng độc sẽ bị sét đánh!]

[Thèm quá, không được, tôi không được rồi, tôi muốn đặt cơm hộp.]

[Tôi cũng …]

Cố Thanh Nghiêu liếc nhìn bình luận, yên lặng mở hình ảnh xiên que nướng.

Thịt dê nướng thơm nức, bên ngoài hơi xém, bên trong mềm ngọt, mỡ chảy nhỏ giọt xuống than, tạo nên những ngọn lửa nhỏ, khiến lớp ngoài có mùi khét của bếp than. Lại rắc đều một lớp gia vị ở bên trên, nếu thích ăn cay, có thể thêm một ít ớt bột.

[Vô tình.]

[Nhìn mà đói bụng…]

[Tôi đói quá.]

[Tôi thích ăn sụn gà!]

[A a a a anh đừng bật nữa!]

[Nước miếng chảy đầy giường.]

Khi Cố Thanh Nghiêu và fans trong phòng livestream tự làm tổn thương lẫn nhau, Tiểu Bức đã bám vào tay nắm cửa của Thẩm Diệc Chu, treo ngược người, nghiêm túc suy nghĩ nên nói ngọt như thế nào.

Nó duỗi chân trước cường tráng ra, gõ gõ vào cánh cửa.

Sau khi gõ một hồi, dơi nhỏ vểnh lỗ tai lên, nghe thấy âm thanh rời giường, nó ngại ngùng dùng cánh che đầu giả chết.

“Tiểu Bức?”

Nghe thấy tiếng gõ cửa nho nhỏ, Thẩm Diệc Chu có thể đoán được là Tiểu Bức.

Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc “Chi chi”, Thẩm Diệc Chu mới mở cửa, quả nhiên khi nhìn vật trang trí bên cạnh cửa, hắn liền nhìn thấy Tiểu Bức đang dùng cánh lau miệng.

“Có phải Thanh Nghiêu chưa cho mày ăn hay không?”

Dứt lời, Thẩm Diệc Chu vươn ngón tay, Tiểu Bức chớp đôi mắt xanh rồi ngoan ngoãn bay lên ngón tay của hắn rồi treo ngược người lại.

“Để tao ra phòng bếp nhìn xem có gì ăn không.”

Thẩm Diệc Chu rất quen thuộc với Tiểu Bức, tuy nó là của Cố Thanh Nghiêu nhưng cậu ta đến chính mình còn không nuôi nổi, càng không bàn tới sinh mệnh nhỏ khác.

Cũng may là sinh mệnh nhỏ này biết tự mình ra ngoài kiếm ăn.

Gần đây quốc gia mạnh mẽ tuyên truyền nên số người săn dơi đã giảm đi không ít, cho nên Thẩm Diệc Chu cũng không quá lo lắng.

Vào bếp, Thẩm Diệc Chu mở tủ lạnh, muốn làm cho con dơi một chút rau dưa.

Nào ngờ hắn vừa cầm cây rau cải, Tiểu Bức đã tự mình bay tới tủ lạnh, sau đó thân hình bé nhỏ dùng hết sức để ôm một cây lạp xưởng lớn.

Thẩm Diệc Chu bất lực nhìn Tiểu Bức đang nỗ lực ôm cây lạp xưởng.